Sáng hôm sau, khi tôi bước xuống cầu thang, Lưu Ân đã chặn ngay ở đầu bậc.
Hôm nay, cô ta diện một chiếc váy trắng đơn giản, tóc xõa tự nhiên, đứng chắn lối đi của tôi với ánh mắt lạnh lùng:
"Chị nghĩ rằng tối qua t/át tôi xong là xong chuyện sao?"
Biệt thự lúc này không có ai, nên giọng cô ta đầy m/ỉa m/ai và không chút e dè:
"Lưu Chân Nhất, chị đừng tưởng có thể diễn màn kịch 'thiên kim rơi vào cảnh nghèo' rồi trở về nhà họ Lưu trong hào quang. Chị, một đứa lớn lên ở làng quê nghèo nàn, lấy gì mà so với tôi?"
Trong đôi mắt ngạo mạn của cô ta ánh lên sự tự tin tuyệt đối:
"Từ nhỏ, tôi sống trong nhung lụa, được ăn mặc đẹp, học trường quốc tế, đi du lịch khắp thế giới. Chị thì sao? Đến bao nhiêu năm còn chưa bước chân ra khỏi mảnh đất quê nghèo. Chị nghĩ mình đủ tư cách để thay thế tôi sao?"
Hàng loạt câu hỏi khiến tôi vừa thấy phiền, vừa buồn cười.
Tôi xoa thái dương, bình tĩnh đáp lại:
"Thứ nhất, cô đừng nhầm lẫn. Đúng là tôi trở về sau, nhưng cô mới là người mạo danh. Hai mươi năm qua cô được nâng niu chẳng qua là nhờ người ta tưởng nhầm cô là tôi."
"Thứ hai, chính ông Lưu đã tìm tôi về. Tôi chưa từng muốn tranh giành gì cả. Cô không cần phải giữ thái độ th/ù đị/ch như thế."
"Cuối cùng…"
Tôi chưa kịp nói hết câu thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, càng lúc càng rõ.
Ánh mắt Lưu Ân bỗng nhiên thay đổi. Cô ta nhếch môi, nói nhỏ chỉ đủ tôi nghe:
"Nhưng tôi vẫn gh/ét chị, chị gái à."
Lời vừa dứt, cô ta lập tức cầm lấy một chiếc bình hoa thủy tinh bên cạnh và ném mạnh vào tay tôi.
Tôi chưa kịp phản ứng, chiếc bình đã đ/ập trúng mu bàn tay, rơi xuống đất và vỡ thành từng mảnh.
Đúng lúc đó, cửa chính bật mở.
Ông Lưu và Lưu Trầm bước vào, trên người còn nguyên trang phục chạy bộ.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cả hai đứng sữ/ng lại.
Lưu Ân ngồi thụp xuống đất, nước mắt chảy dài trên má. Cô ta r/un r/ẩy nhặt từng mảnh vỡ, bàn tay cố tình quét qua những góc nhọn để m//áu chảy ra.
Giọng cô ta nghẹn ngào, như muốn x/é n/át lòng người nghe:
"Chị à, chị gi/ận em thì cứ mắ//ng, cứ đ/á/nh em. Nhưng tại sao chị phải đ/ập v/ỡ kỷ vật duy nhất mà mẹ để lại?"
Tiếng khóc của cô ta cuối cùng cũng kéo hai người đàn ông ở cửa trở lại thực tại.
Lưu Trầm sải bước đến, đôi mắt đỏ hoe nhìn đống mảnh vỡ trên sàn.
Tôi cau mày, bình tĩnh giải thích:
"Là cô ta ném, tôi thậm chí còn chưa chạm vào chiếc bình."
Nhưng Lưu Trầm không nói gì.
Hai giây sau, anh ta đột ngột ngẩng lên, không báo trước, giáng thẳng một cái t/át vào mặt tôi:
"Đây là kỷ vật của mẹ. Cô làm vậy mà không thấy hổ thẹn à?"
Bình luận
Bình luận Facebook