Thể loại
Đóng
 123
 @456
 Đăng xuất
Để tin tức tố ổn định trở lại không hề dễ dàng.
Tôi bị tin tức tố kh/ống ch/ế, lúc mất hết lý trí, tôi quỳ trước mặt Thẩm Khắc, dập đầu với anh ta, c/ầu x/in anh ta cho tôi th/uốc. M/ắng anh ta, đ.á.n.h anh ta, c.ắ.n anh ta.
Thẩm Khắc đã đặt làm một sợi xích, chuyên dùng để khóa tôi. Mặc dù đã quấn vài lớp vải mềm, nhưng vẫn làm cổ tay tôi bầm tím.
Sau nhiều lần như vậy, da thịt ở cổ tay đã lở loét ra. Thẩm Khắc nhìn thấy không vui, liền không dùng xích khóa tôi nữa, tôi lên cơn, anh ta liền tự mình đến đ/è tôi.
Tôi không thể thoát khỏi sự kiềm chế của anh ta, tiện tay nhặt con d.a.o gọt hoa quả đ.â.m vào vai anh ta. Gào thét như một kẻ đi/ên: “Buông tôi ra, buông tôi ra! Cho tôi th/uốc… Cho tôi… Tôi không cai nữa!”
Thẩm Khắc đi/ên hơn tôi, d.a.o đã cắm vào vai rồi, anh ta vẫn không buông tay, ngược lại còn ôm tôi ch/ặt hơn. Cứ như không biết đ/au.
“Ngoan, cố chịu đựng một chút, sẽ nhanh khỏi thôi!”
“Sẽ nhanh kết thúc thôi!”
Tôi quá đ/au đớn rồi. Như một dã thú phát đi/ên, x/é x/á/c anh ta, làm tổn thương anh ta, “Cút đi! Anh cút đi!”
Khó chịu đến mức sống không bằng c.h.ế.t, khóc lóc c/ầu x/in anh ta: “Anh cho tôi c.h.ế.t đi… Thẩm Khắc anh cho tôi c.h.ế.t đi!”
Thẩm Khắc đ/è gáy tôi, áp trán vào vai tôi, nói nhỏ: “Không được.”
“Ngụy Củ, sau khi vợ tôi c.h.ế.t, tôi thật sự như một thằng ngốc, ôm một hộp sữa bột khóc ròng rã một năm rưỡi.” Lợi dụng lúc tôi không tỉnh táo, anh ta bình tĩnh kể lại nỗi hoảng lo/ạn ẩn sâu trong lòng, “Cái cảm giác đó, cả đời này, tôi không muốn thử lại nữa.”
Sau khi tỉnh táo, tôi sờ vào băng gạc trên vai Thẩm Khắc nói: “Thẩm Khắc, lần sau lên cơn, anh khóa tôi lại đi.”
Thẩm Khắc đi/ên đến mức này. Tôi sợ lần sau d.a.o đ.â.m vào tim anh ta rồi, anh ta vẫn có thể ôm ch/ặt tôi.
12.
Sau hai tháng cai nghiện, tình trạng của tôi dần tốt hơn, tin tức tố có xu hướng bình tĩnh lại, mặc dù vẫn còn khó chịu, nhưng ít nhất tôi đã có thể kiềm chế bản thân không phát đi/ên.
Vết thương trên người Thẩm Khắc còn nhiều hơn cả tôi, nhưng anh ta lại không hề đề cập đến.
Sau khi tình trạng của tôi cải thiện, Thẩm Khắc mới cho phép tôi ra ngoài.
Thẩm Khắc đến Nam Thành để giải quyết công việc của công ty con, kết quả lại chăm sóc tôi mất mấy tháng. Công việc chồng chất, mấy ngày nay anh ta bận đến mức không thấy mặt.
Chỉ là dù gấp gáp hay bận rộn đến đâu, trước khi ra khỏi cửa, anh ta cũng sẽ cặn kẽ dặn dò tôi: “Em có thể ra ngoài đi dạo, nhưng phải về nhà trước khi trời tối.”
Anh ta lải nhải dặn dò: “Đừng đến sò/ng b/ạc, quán bar. Đừng nói chuyện với người không quen biết, đừng ăn những thứ người lạ đưa.”
Tôi thấy buồn cười, vòng tay ôm lấy anh ta hôn một cái, bịt cái miệng nói không ngừng của anh ta lại, “Yên tâm đi “ba ba”, “con” cực kỳ ngoan mà!”
Thẩm Khắc: “…”
Kết quả là tối hôm đó tôi không thể về nhà đúng giờ.
Tôi gặp lại bạn cờ b.ạ.c cũ trên phố.
Trong con hẻm tối, hắn ta lôi ra một ống t.h.u.ố.c thử từ trong người, mắt láo liên nói: “Trước đây chẳng phải mày hỏi về loại t.h.u.ố.c này à? Tao đã ki/ếm được rồi, mười vạn một ống, b/án cho mày đó.”
Tôi rủ mắt nhìn ống t.h.u.ố.c đó, se một điếu th/uốc, không nói gì.
Con nghiện cờ b.ạ.c nuốt nước bọt, tiếp tục nói: “Lưu Hằng bị người ta xử lý rồi, bây giờ người có loại t.h.u.ố.c này đặc biệt ít, mày có muốn không, không thì tao b/án cho người khác?”
Tôi nhớ lại những vết thương trên người Thẩm Khắc. Đưa tay lấy ống t.h.u.ố.c đó, hỏi: “Mày có quen Bạch Tuyên không?”
Sắc mặt con nghiện cờ b.ạ.c đó thay đổi, lắc đầu: “Không quen.” Hắn ta nổi nóng lên, “Mày rốt cuộc có m/ua hay không?!”
Sao lại trùng hợp đến thế?
Mỗi khi tôi sắp lên bờ (thoát khỏi vũng lầy), sẽ có người nhảy ra, nói với tôi: Ngụy Củ, mày không cai được đâu.
Hai năm trước là vậy, bây giờ cũng vậy.
Mấy năm ở bên Thẩm Khắc, tôi đã cải tà quy chính rồi. Tôi quyết định tiếp tục đóng kịch, lừa Thẩm Khắc cả đời.
Nhưng sau khi Bạch Tuyên quay lại, mọi chuyện trở nên khó kiểm soát.
Bạch Tuyên điều tra ra chuyện quá khứ của tôi, thái độ ôn hòa hỏi: “Thẩm Khắc có biết cậu là con nghiện cờ b.ạ.c không?”
Tôi khô khốc nói: “Tôi đã không đ.á.n.h bạc nữa rồi.”
Bạch Tuyên cười một tiếng: “Con nghiện cờ b.ạ.c cũng có thể thay đổi sao?”
“Cậu tự rời đi đi, nếu bị Thẩm Khắc phát hiện cậu là loại người như vậy, e rằng anh ấy sẽ gh/ê t/ởm đến c.h.ế.t. Cậu biết Thẩm Khắc mà, anh ấy là thiên chi kiêu tử, cái gì cũng phải là tốt nhất, ngay cả chọn tình nhân, anh ấy cũng rất khắt khe.”
“Tôi hiểu Thẩm Khắc, nếu biết cậu là con nghiện cờ b.ạ.c từ sớm, thì ngay từ đầu anh ấy đã không chạm vào cậu.”
Tim tôi run lên một cái, chỉ có thể nhắc lại một cách nhợt nhạt: “Tôi đã không đ.á.n.h bạc nữa rồi!”
Bạch Tuyên khịt mũi một tiếng, không bình luận gì thêm. Dường như cảm thấy sự cố chấp của tôi rất buồn cười. Nhìn tôi với vẻ thương hại: “Lúc trước tôi và Thẩm Khắc có hiểu lầm, rồi lại bỏ anh ấy đi nước ngoài mấy năm. Thẩm Khắc oán tôi, trong lòng không phục, nuôi tình nhân để chọc tức tôi, tôi có thể nhượng bộ, dù sao lúc đó là tôi có lỗi với anh ấy.”
“Nhưng, tôi không muốn anh ấy gi/ận lẫy khi gi/ận tôi mà lại tự làm tổn thương chính mình. Thẩm Khắc có thể vui đùa cùng Omega, nhưng Omega đó phải thuần khiết vô hại.”
“Tôi còn giữ lại chút thể diện cho cậu, nhất định phải chờ đến khi Thẩm Khắc trục xuất cậu đi, sẽ không nhẹ nhàng như tôi đâu.”
Chương 43
Chương 15
Chương 19
Chương 23
Chương 17
Chương 8 HẾT
Chương 8 HẾT
Chương 8 HẾT
Bình luận
Bình luận Facebook