Quyền Cờ Thiên Hạ

Chương 4

23/06/2024 10:21

04

Tiệc thọ của hoàng đế vô cùng náo nhiệt, ca múa rộn ràng như thường lệ.

Nhưng những sự việc vừa xảy ra tại hậu cung đã nhanh chóng truyền đến tai các quan lại triều đình.

Không rõ lục hoàng tử đã dâng tặng vật gì mà lại khiến hoàng thượng phẫn nộ.

Không chỉ bị đuổi về phủ đóng cửa suy ngẫm, ngay cả mẫu phi luôn được sủng ái của hắn cũng bị khiển trách và cấm túc trong cung.

Bá quan như đến để chúc thọ, nhưng thực chất mỗi người đều mang tâm tư riêng.

Cuộc tranh đấu giữa trưởng hoàng tử và lục hoàng tử cuối cùng vẫn là trưởng hoàng tử chiếm thế thượng phong.

Kết quả này không làm ta ngạc nhiên.

Trong số các hoàng tử, trưởng hoàng tử xuất thân thấp kém nhất, lại có thể từng bước trở thành người được chọn cho ngôi vị, còn tìm được dưỡng mẫu mạnh mẽ làm chỗ dựa, đủ thấy tâm cơ và th/ủ đo/ạn của hắn không tầm thường.

Điều này cũng có nghĩa là, những gì mà ta âm thầm thao túng phía sau cuối cùng cũng bị lộ ra.

Quả nhiên, hai tháng sau hoàng thượng hạ chỉ, phong trưởng hoàng tử làm thái tử, Đức phi thăng làm Quý phi, quản lý lục cung.

Đông Cung vừa mới lập, bá quan đều đến chúc mừng

Ta cũng không ngoại lệ.

Khi bữa tiệc sắp kết thúc, thái tử lệnh người dâng canh giải rư/ợu, thị nữ vô ý làm đổ cả bát canh lên người ta.

Tiếng xin tha của thị nữ và tiếng quan viên bên cạnh quan tâm vang lên cùng lúc, trong lòng ta chợt rùng mình, nhìn về phía thái tử.

Thái tử không có biểu hiện gì khác thường, chỉ ra lệnh cho thị vệ dẫn ta đến hậu viện, tìm một bộ y phục khô ráo thay cho ta.

Ta không tin trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy, hành lễ nói:

“Điện hạ, không cần phiền phức như thế, tiệc đã sắp tàn, thần về phủ thay y phục cũng được.”

Thái tử lại chặn ta lại, cười nói: “Từ Đông Cung đến Tống phủ cũng còn một đoạn khá xa, sao có thể để Tống đại nhân mặc y phục bẩn về nhà, chẳng phải là nói bổn cung khắt khe với thần tử quá sao?”

Đã nói đến mức này, ta không thể từ chối đành phải theo thị vệ đi thay y phục.

Ta bảo thị vệ để y phục lại rồi lui ra, hắn đóng cửa rời đi, ta nhìn y phục mà vẫn chưa dám cử động.

Chuyện ta đứng về phía tam hoàng tử, người biết không nhiều, hơn nữa thân phận của ta lại rất bí mật, hành động của thái tử lần này rốt cuộc là vô tình hay cố ý?

Ta vốn định chỉ thay áo ngoài, nhưng phát hiện bát canh kia đổ thật khéo, thấm ướt cả lớp áo trong.

Nhưng nếu thay áo trong…

“Sao Tống đại nhân vẫn chưa thay y phục, chẳng lẽ ngài chịu được y phục bẩn thế này sao?"

Đang suy nghĩ thì giọng thái tử đột ngột vang lên ngoài cửa.

Giây tiếp theo, hắn trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Ta quay đầu lại, lùi vài bước, giọng lạnh lùng:

“Điện hạ tuy là thái tử Đông Cung, nhưng xông vào khi thần đang thay y phục, e là không hợp lễ pháp.”

“Người ngoài không biết, còn tưởng rằng điện hạ hành vi không đứng đắn, thích nam sắc đấy.”

Thái tử khẽ cười, đột nhiên tiến tới, ôm ch/ặt eo ta:

“Ta có thích nam sắc hay không, chẳng lẽ Tống đại nhân không biết sao?”

Ta vừa mới cởi áo ngoài, hiện tại hắn lại đưa tay định cởi áo trong của ta!

Ta lập tức đẩy hắn ra: “Điện hạ tự trọng!”

May mà thái tử không có ý định dây dưa với ta, ngược lại còn lùi một bước, cười nhạt:

“Cổ áo của Tống đại nhân cao hơn bình thường nhiều, chẳng lẽ để che giấu việc không có yết hầu sao?”

Hắn quả nhiên là nhắm vào điểm này!

Ta cúi đầu nói: “Ở tiền sảnh còn có các đồng liêu, thần xin phép lui về trước.”

“Tiệc đã tàn rồi, bọn họ đều đã rời đi rồi.”

“Chút nữa, ta sẽ cho người đưa ngươi về.”

“Không cần lo lắng, Hà tiểu thư.”

Đã nói đến mức này, ta cũng không cần giả ngốc nữa, trực tiếp hỏi:

“Điện hạ đã biết thì sao không trực tiếp tố cáo ta, để hoàng thượng trị tội khi quân của ta?”

Thái tử lấy từ trong tủ ra một chiếc hộp, đặt lên bàn:

“Tống đại nhân đừng hoảng, ta không có á/c ý, chỉ muốn tặng ngươi một thứ.”

Ta cẩn thận mở hộp, bên trong là một miếng ngọc bội.

Trên đó khắc hình…

Kỳ lân.

Thần thú thượng cổ, tượng trưng cho công lý và quyền lực.

Đây là biểu tượng của thượng quan cao nhất của ta, Đô Ngự Sử Thừa mới có thể dùng.

“Điện hạ có ý gì?”

Thái tử không đáp mà hỏi lại: “Tống đại nhân không thích món quà này sao?”

“Ta biết ngươi là thiên kim Hà gia, nhưng vẫn gọi ngươi là Tống đại nhân. Là bởi vì ta biết so với làm tiểu thư khuê các ở hậu viện Hà gia, ngươi càng thích làm Tống đại nhân khuấy động phong vân trên triều đình hơn.”

“Vừa nãy ngươi hỏi ta tại sao không tố cáo ngươi à?”

“Vì sao ta phải tố cáo ngươi? Một người thông minh, tài giỏi và có dã tâm, ta chưa bao giờ để ý người đó là nam hay nữ, hay có thân phận gì.”

Hắn tiến thêm hai bước, ép ta sát vào bàn.

“Ta chỉ không hiểu, tại sao ngươi không chọn ta? Mà lại chọn tam hoàng đệ của ta, kẻ chỉ biết loay hoay với chuyện bếp núc?”

Ta đưa tay ra sau giữ lấy bàn, Tạ Trường Cảnh cúi đầu nhìn thẳng vào mắt ta:

“Rõ ràng ta với ngươi mới cùng một loại người.”

Ta xoay người, thoát khỏi chỗ chật hẹp, hành lễ nói:

“Điện hạ nói đùa rồi, thiên hạ rộng lớn đều là đất của vua, khắp nơi không ai không phải là thần dân của vua. Thần ăn bổng lộc của vua, lo việc cho vua, từ trước đến nay không hề kết đảng tư lợi, huống chi là chuyện hoang đường như chọn vị điện hạ nào.”

Danh sách chương

5 chương
23/06/2024 10:22
0
23/06/2024 10:21
0
23/06/2024 10:21
0
23/06/2024 10:20
0
23/06/2024 10:19
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận

Đọc tiếp

Đăng nhập để đồng bộ lịch sử trên nhiều thiết bị

Bảng xếp hạng

Top ngày

Bình luận