Sáng Chiều Tối

Chương 9

13/06/2025 14:32

"Lục Điềm Điềm! Lại định chạy trốn nữa hả?!"

Từ Cảnh Sơ!

Nhìn người đàn ông xuất hiện đột ngột, tôi choáng váng. Sao anh lại ở đây?

Lúc này, Từ Cảnh Sơ gi/ận dữ gi/ật lấy vali từ tay tôi. Gân xanh nổi lên cuồn cuộn trên cánh tay đang siết ch/ặt chiếc vali.

Anh hỏi tôi bằng giọng điệu sắc lạnh:

"Lục Điềm Điềm, lần này em định trốn đến tận nơi nào?

"Lại muốn biến mất bao nhiêu năm nữa?! Năm năm ư?!"

Trước vẻ gi/ận dữ của anh, tôi thấy lòng nặng trĩu.

"Không...Tôi đâu có trốn..."

Tôi ấp úng, chính bản thân còn chẳng tin lời nói dối này, huống chi là Từ Cảnh Sơ với trí thông minh siêu việt.

"Không trốn? Vậy em mang vali đi đâu?"

Từ Cảnh Sơ nắm ch/ặt cổ tay tôi, giọng chất vấn dồn dập.

Đúng lúc bí bách, giọng nói ngây thơ vang lên:

"Đến nhà cậu con ạ, mẹ con nói dẫn con đi chơi với chị mà."

Không ngờ lúc nguy nan lại nhờ con trai đỡ đò/n! Quả đúng m/áu mủ ruột rà! Tôi quyết định tháng này tha hồ cho nó chọn đồ chơi.

"Phải, tôi đưa cháu về quê thăm họ hàng."

Tôi vin vào lời con, cố gi/ật tay khỏi vòng kìm kẹp nhưng không thể thoát.

Ánh mắt anh đóng băng, sâu thẳm đầy u/y hi*p:

"Lục Điềm Điềm, tự em có tin lời mình nói không?"

Thật là...

"Sáng gặp mặt, chiều đã vội chuồn. Không phải trốn chạy thì là gì?"

Từng lời như búa tạ, giọng nói gấp gáp chẳng cho tôi kịp nghĩ ngợi.

Cúi đầu im lặng, tôi bất lực trước chất vấn.

Hồi lâu sau, Từ Cảnh Sơ thở dài.

"Điềm Điềm à, chúng ta nói chuyện nghiêm túc được không?"

Giọng nói đầy bất lực, xen lẫn chút van nài yếu ớt.

Làm sao có chuyện đó?

Từ Cảnh Sơ vốn là nam thần ngạo nghễ, sao lại khúm núm như này được? Chắc do tôi ảo tưởng.

Cuối cùng, tôi đành dẫn anh lên phòng.

"Anh ngồi tạm đi, tôi dỗ con ngủ đã."

Tôi chỉ ghế sofa. Anh vẫn ôm khư khư vali - phòng bị tôi đào tẩu sao?

Anh đã vây cửa nhà rồi, tôi trốn đâu nổi...

Tôi thầm lắc đầu ngao ngán, dắt con vào phòng ngủ.

"Mẹ ơi, mình không về nhà cậu nữa ạ?"

Cục cưng vẫn h/ồn nhiên đòi đi chơi, nào biết mẹ con ta đang lâm nguy.

"Tạm hoãn đi, hôm khác mẹ đưa đi nhé."

"Ngôn Ngôn chơi Lego trong phòng nhé, mẹ ra ngoài bàn chút việc."

Sau khi dỗ con, tôi quay lại phòng khách.

Từ Cảnh Sơ vẫn ngồi đó, tay nắm ch/ặt tay kéo vali...

Cần thiết đến thế sao?

Vừa thấy tôi, ánh mắt anh lập tức dán ch/ặt, cảnh giác như phòng kẻ tr/ộm!

"Từ Cảnh Sơ à, thả vali ra đã nói chuyện được không?"

Tôi lên tiếng thăm dò.

Nhưng anh phớt lờ đề nghị:

"Nếu em bỏ trốn nữa, anh phải làm sao đây?"

Danh sách chương

5 chương
13/06/2025 14:32
0
13/06/2025 14:32
0
13/06/2025 14:32
0
13/06/2025 14:32
0
13/06/2025 14:32
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu