6.
Tuy cơ thể của tên nam nhân giống chó mà ta đang ôm này lạnh lẽo, nhưng dáng người cũng không tệ.
Ta mở hờ áo khoác, lấy chăn bông trong hành lý đắp lên người hắn, rồi như con rắn lách người vào, để cơ thể của hai người dán sát vào nhau.
Ta có thể cảm giác được cơ thể của hắn đang từ từ ấm lại.
Đưa tay thăm dò cổ hắn, đầu ngón tay vô thức di chuyển xuống, sờ lên cơ bụng rắn chắc kia.
“À, đừng hiểu lầm.” Biết hắn không nghe thấy, nhưng ta vẫn giả nhân giả nghĩa giải thích, “Không phải bản cô nương ham muốn sắc đẹp của ngươi đâu, bản cô nương chỉ là đang cố c/ứu ngươi mà thôi.”
Không biết có phải ảo giác của ta không mà ta thấy lông mi của hắn rung rung nhiều hơn.
Đêm dài điềm x/ấu, gió dữ cuốn theo sương tuyết gào thét bên ngoài ngôi miếu, giống hệt một con thú dữ đang không ngừng gào lên.
Ta ngại ồn nên tìm một vị trí thoải mái trên người nam nhân nọ, dựa vào đó mà ngủ mất.
Đến khi tỉnh lại, đột nhiên ta đối diện với một đôi mắt đen kịt.
Từ nhỏ đã được ám vệ bồi dưỡng nên giờ đây ta gần như không chút suy nghĩ, tay bổ mạnh về phía sau cổ đối phương.
Mới vươn tay ra, bỗng ta gi/ật mình, vội vàng thu lực, cuối cùng lực tay nhẹ nhàng rơi xuống cổ hắn. Hắn ngã phịch xuống người ta, rên rỉ một tiếng nho nhỏ.
“Ôi.”
“Xin lỗi, xin lỗi, vừa mới tỉnh ngủ, không kịp phản ứng.”
Ta xoa xoa gáy của tên nam nhân giống chó này coi như xin lỗi, có vẻ như hắn bị ta bổ vào gáy làm cho không nhúc nhích được, dùng đầu cọ cọ vào cổ ta, ý là không sao.
Má, trông càng lúc càng giống chó.
Một đêm trôi qua, cuối cùng người này cũng tỉnh táo lại, có thể ngồi dậy như không có việc gì, tuy rằng sắc mặt không tốt lắm, nhưng vẫn có chút khí sắc.
Ta tốt bụng khép cổ áo đang mở toang của hắn lại, mặt lạnh tanh không chút sơ hở sờ sờ vào lồng ng/ực trắng nõn kia, hỏi:
"Sao ngươi lại ngã xuống đường?"
Hắn nhìn ta, nhặt cành cây nhỏ lên, viết xuống đất: Không biết.
Ta lại hỏi: "Ngươi tên là gì?”
Hắn viết: Vô Danh.
Ta nhìn chằm chằm hai chữ kia, sững sờ:
“Nãy giờ công tử vẫn luôn không nói lời nào, chẳng lẽ là người c/âm sao?”
Chó con gật đầu.
Quái lạ, thật sự rất quái lạ.
Tuy rằng chỉ chung sống một đêm, nhưng không khó nhìn ra tướng mạo người này tự phụ, tuy bạch y trên người dính đầy m/áu, nhưng đường thêu tinh xảo, vải vóc hoa lệ, tuyệt đối không phải thứ mà người bình thường có được.
Trông không giống như một người c/âm bị bỏ rơi mà giống quý công tử nhà ai mất tích hơn.
“Vậy,” Ta hỏi, “Ngươi còn nhớ nhà mình ở đâu không?”
Vốn tưởng rằng hắn lại trả lời là không biết, nhưng không ngờ hắn lại cụp mắt, lấy một tấm thẻ gỗ thông hành trong túi áo ra.
Gỗ lim bóng loáng, khắc năm chữ to - - Quán Oanh Yến Giang Nam.
Trong lòng ta khẽ động.
Sao lại trùng hợp thế chứ?
Quán Oanh Yến chính là thanh lâu nơi ta sinh ra.
Đồng thời, nó chỉ cách khách sạn Phúc Linh - nơi ta định đến mai phục ám sát, có một bức tường!
7.
“Rốt cuộc ngươi có lai lịch gì?”
Ta trở tay sờ lưỡi d/ao ngắn sau lưng, lớn tiếng hỏi.
Thấy ta cảnh giác như thế, đôi môi mỏng của nam nhân mím ch/ặt, không cầm lấy cành cây nhỏ kia nữa, mà sợ hãi nắm tay ta, viết một chữ lên đó.
- B/án.
B/án?
Ta bình tĩnh một chút:
“Ngươi là… Tiểu quan (*) bị Quán Oanh Yến b/án đi?”
(*) tiểu quan: ý tương tự từ kỹ nữ, nhưng mà từ này dùng cho nam.
Ta đưa ra lời phỏng đoán.
Ngón tay thon dài đặt trên cổ tay ta cuộn tròn, khóe mắt xinh đẹp của tiểu người c/âm rũ xuống, ánh mắt ảm đạm, một lúc lâu sau mới gật đầu.
Ta đoán hắn đang nghĩ rằng ta chê xuất thân của hắn thấp hèn.
Vì thế, ta khẽ véo nhẹ vào đầu ngón tay hắn, im lặng một lúc, không hỏi nữa.
Thực tế, trong đầu ta đã và đang trình diễn một vở kịch cẩu huyết.
Kinh thành có nhiều phu nhân, nhưng cũng có nhiều quả phụ quyền quý.
E rằng tiểu người c/âm này không phải là tiểu quan đang nổi của Quán Oanh Yến, mà là một tiểu quan ở Giang Nam bị b/án tới Kinh Thành, vào phủ của một quả phụ nào đó để m/ua vui cho nàng ta.
Kết quả lúc sắp tới kinh thành, chuyện bị lộ, bị người nhà quả phụ thuê sát thủ tới, đ/á/nh đ/ập cho thân tàn m/a dại ném ra ngoại ô.
Nghĩ đến đây, ta không khỏi trìu mến, dùng ánh mắt ôn nhu nhìn hắn:
“Tiểu đáng thương.”
Đúng lúc ta cũng tính tới Giang Nam, chi bằng cho người này đi chung một đoạn.
Trong nháy mắt tiểu người c/âm thất thần.
Sau đó hắn nhìn ta chăm chú không thèm chớp mắt, thong thả nhếch môi, viết xuống lòng bàn tay ta: Được.
Lúc cúi đầu, lông mi của hắn vừa dài vừa mềm, ngẫu nhiên có tuyết rơi vào đó, nhẹ nhàng rung lên, rồi lại rơi xuống.
Nhìn cảnh này, không hiểu sao ta rất muốn gọi hắn một tiếng, nhưng lời sắp nói ra lại thôi.
Hắn nói tên hắn là Vô Danh.
Ta nói: "Bắt đầu từ hôm nay, gọi ngươi là A Vô nhé.”
Vô Danh, A Vô, ngao ô (*).
(*) ngao ô: tiếng chó.
Giống tiếng chó con sủa.
Cũng hợp lắm.
Bình luận
Bình luận Facebook