26.
Kỳ Dận đã biết về bệ/nh tình của ta.
Khi ta tỉnh lại, hắn đang ngồi bên giường, đôi mắt đỏ hoe, trên cằm mọc lún phún râu, trông như hắn đã cả đêm không ngủ.
“Sinh bệ/nh, sao không nói với trẫm?”
Đây là câu đầu tiên hắn hỏi ta.
Ta cười cười: “Không có gì đáng nói.”
Nếu hắn quan tâm ta, vậy thì nói ra cũng chỉ làm thêm một người đ/au lòng.
Nếu hắn không quan tâm, vậy thì nói ra cũng chẳng có tác dụng gì.
Tuy Chu thái y phẩm nhân phẩm không tốt nhưng y thuật thật sự không thể chê trách, y đã từng nói với ta, loại bệ/nh này, dược thạch vô ý.
Kỳ Dận im lặng rất lâu, cuối cùng hắn nắm lấy tay ta.
Không biết có phải vì tay ta quá lạnh hay không, bàn tay bị hắn nắm lấy chỉ cảm thấy thật ấm.
Hắn nhìn xuống ta, nhẹ nhàng hứa hẹn: “Trẫm sẽ chữa khỏi cho nàng.”
“Nhất định.”
Cơ thể ta mệt mỏi vô cùng, ta chỉ cười nhẹ, không nói gì thêm.
…
Những ngày tiếp theo, mỗi ngày lại có một thái y mới tới chẩn bệ/nh cho ta.
Ta thậm chí còn không nhớ nổi mình đã uống bao nhiêu thang th/uốc, chỉ nhớ rằng vị đáng đó cứ kéo dài trong miệng rất lâu mãi mà không tan.
Có lẽ vì uống nhiều th/uốc mà cơ thể ta dường như đã thật sự khá lên đôi chút.
Đúng lúc này, Kỳ Dận bỗng chiếu cáo thiên hạ rằng…
Hắn muốn lập ta làm hậu.
Ta nhíu mày nhìn hắn: “Lập một người sắp ch*t làm hậu, chằng chắc chắn đây không phải là bốc đồng nhất thời đó chứ?”
Hắn đột nhiên nhíu mày, cây bút lông trong tay liền g/ãy làm hai.
Kể từ lúc ta sinh bệ/nh, hắn gh/ét nhất là nghe thấy từ “ch*t”.
Đặc biệt là khi từ đó được phát ra từ miệng ta.
Hắn nắm ch/ặt tay ta, mặt mày lạnh lùng: “Ý chỉ của trẫm, từ trước đến nay chưa từng bốc đồng.”
Ta biết bản thân không cãi lại nổi hắn, ta cũng không có sức để làm điều đó.
Không biết có phải vì lo cho tình trạng sức khỏe của ta hay không mà lễ lập hậu đã được ấn định chỉ sau vài ngày.
Lập hậu không phải là chuyện nhỏ, mấy ngày gần đây, trong cung bận rộn như kiến bò, tất cả mọi người đều hối hả sắp xếp, chỉ có ta, nhân vật chính, mỗi ngày vẫn chỉ nằm trên giường để dưỡng sức.
Thỉnh thoảng khi tình trạng tốt lên chút, ta mới để Tiểu Nhân đỡ ta ra sân đi dạo một chút.
Mấy ngày gần đây Kỳ Dận có vẻ cũng rất bận, chỉ thỉnh thoảng hắn sẽ tranh thủ thời gian tới thăm ta, ngồi lại một chút, nói chuyện đôi câu, hỏi thăm bệ/nh tình của ta rồi lại phải đi.
27.
Rất nhanh, ngày lễ lập hậu cũng đã tới.
Phụ huynh của Cao Quý Phi cũng được triệu tập trở về từ biên giới, tham gia đại điển.
Còn ta, trong toàn bộ quá trình đảm nhiệm là một công cụ hình người, bảo ta ngồi thì ta ngồi, muốn ta đi thì ta đi.
Một hồi đi qua đi lại như vậy, cơ thể ta đã không chịu nổi.
Kỳ Dận biết tình trạng cơ thể ta nên sớm đã để Tiểu Nga dìu ta hồi cùng.
Mà ta đã chính thức chuyển tới Cung Khôn Ninh.
Thật ra, ngoài việc rộng rãi hơn, sang trọng hơn, trang trí xa hoa hơn, thì nơi này cũng không khác gì so với cung cũ của ta.
Tối hôm đó, khi Kỳ Dận trở về, trên người mang theo mùi rư/ợu nhè nhẹ.
Hắn cực nhọc ngày đêm, ngồi bên giường nhìn ta.
“Cao Nguyên.”
“Cao Nguyên.”
Hắn nhẹ nhàng, một lần lại một lần gọi tên ta.
Nhưng ta nghe lại cảm thấy thật khó chịu, cảm thấy cứ như là hắn đang gọi tên một người khác.
Sau này, cuối cùng không chịu nổi nữa, ta nói với hắn: “Ta không thích cái tên này, sau này chàng gọi ta, thì gọi là Chu Niệm Kiều đi.”
“Gọi là Kiều Kiều cũng được.”
Từ nhỏ, người trong nhà đã gọi ta như vậy.
Kỳ Dận nhẹ nhàng lẩm bẩm vài lần, cái tên bình thường của ta phát ra từ đôi môi mỏng đó lại khiến nó trở nên đặc biệt hơn.
Hắn cụp mắt nhìn ta.
“Chu Niệm Kiều.”
“Kiều Kiều.”
Không biết vì sao, ta bỗng cảm thấy mặt mình nóng bừng.
Tiếp đó, mắt ta đỏ hoe.
Nhìn xem, đế vương trước mặt có bao nhiêu thâm tình, hắn uống rư/ợu, lặng lẽ nhìn ta.
Đôi mắt ấy sâu thẳm không thấy đáy, nhìn kỹ lại, trong mắt toàn bộ đều là ta.
Ta đột nhiên cảm thấy, hình như bản thân đã thích hắn rồi, nhưng, lại không có cách nào để thích.
Dù sao đi nữa.
Ta sắp phải ch*t rồi.
Yêu đương với một kẻ sắp ch*t, như vậy chẳng khác nào một trò cười.
Nghĩ như vậy, vành mắt ta không nhịn được mà cảm thấy chua xót.
Tối hôm đó, chúng ta ai cũng không cởi bỏ y phục, cứ thế nằm xuống ngủ với y phục trên người, hắn ôm ta vào lòng, nhẹ nhàng hạ xuống những nụ hôn, thật sự rất dịu dàng.
Đêm đó.
Ta mấy lần không thể chống đỡ mà thiếp đi, trong cơn mơ màng ta vẫn có thể nghe thấy hắn cố tình hạ giọng gọi ta:
“Kiều Kiều.”
Nghe thật hay.
Bình luận
Bình luận Facebook