Tối hôm đó Dư Chiêm không về, dĩ nhiên chúng tôi cũng chẳng làm gì. Dù vô tình hay hữu ý thì hắn đều đang cân nhắc tới cảm xúc của tôi.
Ngoài nụ hôn trước cửa, về sau chỉ đơn thuần dựa vào ghế sofa nói chuyện. Tôi hỏi tại sao suốt mười năm không nói, lần chơi trò chơi đó lại liều lĩnh trước mặt nhiều người như vậy.
"Em thực sự cho rằng hai ta tái ngộ là trùng hợp?" Hắn nhìn tôi, hỏi.
"Ý anh là sao?" Tôi lùi lại chút. "Chẳng lẽ không phải?"
Dư Chiêm biểu lộ vẻ phức tạp: "Anh thực sự nghi ngờ, nếu là người khác thì cũng có thể theo đuổi được em sao."
"Sao có thể chứ?" Tôi phản bác.
"Sao không thể? Đầu óc em chẳng bao giờ suy ngẫm về cái gì đó quá hai lượt."
Tôi trừng mắt nhìn hắn, nhưng sau đó lại thấy hắn nói đúng. Tôi lao tới, hắn thuận thế ôm lấy để tôi cưỡi lên đùi, rồi lại hôn thêm một cái.
"Tất nhiên không phải." Tôi nói.
"Người khác không đẹp trai bằng anh, không thông minh bằng anh, không giàu bằng anh. Cũng không thích em lâu như anh."
"Chỉ vì những điều này thôi?" Anh giả vờ không hài lòng hỏi.
"Không thì sao?" Tôi cố ý đáp.
Dư Chiêm lặng lẽ nhìn tôi, rồi nói: "May mà..."
"Hả?"
"May mà anh có những ưu điểm này, không thì sao theo đuổi được em em."
Bình luận
Bình luận Facebook