13.
Dù Cố Quân Hàn nói rằng sẽ sớm quay lại, nhưng đã một tuần trôi qua rồi tôi vẫn không thấy cậu ấy đâu
Ngay cả tin nhắn tôi gửi, tốc độ cậu ấy trả lời cũng rất chậm, thường mất cả nửa ngày cậu ấy mới đáp lại.
Không rõ nhà cậu ấy đã xảy ra chuyện gì, nhưng dường như cậu ấy thực sự rất nhiều việc.
Dù thái độ cậu ấy trả lời tin nhắn của tôi vẫn kiên nhẫn, nhưng dù sao tôi cũng ngại làm phiền cậu ấy, nên số tin nhắn gửi cho cậu ấy dần ít đi.
Hôm đó, khi đang ở quán cà phê làm bài luận cuối kỳ, tôi tình cờ gặp Tiết Minh.
Cậu ấy nghe nói mấy ngày nay Cố Quân Hàn không ở trường, cậu ấy tò mò hỏi tôi mấy ngày nay không thể ôm ấp đàn ông làm sao có thể chịu được.
Sau một hồi im lặng, tôi thú thật: "Đành phải tìm cách tiếp xúc tình cờ với các bạn cùng phòng thôi."
Ví dụ như khi đưa cốc nước cho bạn cùng phòng A, tôi tiện tay chạm vào tay cậu ấy; hoặc lấy cớ xe đạp bị hỏng để bạn cùng phòng B chở tôi một đoạn; thậm chí còn chủ động xoa bóp giúp bạn C đang bị đ/au cơ bắp...
Điều này cũng khiến ánh mắt các bạn cùng phòng nhìn tôi ngày càng kỳ lạ.
Thậm chí giờ đây họ còn bắt đầu né tránh tôi.
Trong lòng tôi tuyệt vọng.
Tôi nghĩ nếu Cố Quân Hàn còn không trở về, chắc tôi sẽ bị coi là kẻ bi/ến th/ái mất.
Tiết Minh nghe tôi kể xong thì cười phá lên, cười đến chảy cả nước mắt.
Thấy biểu cảm đầy oán h/ận của tôi, cậu ấy cuối cùng cũng ngừng cười, tốt bụng đề nghị: "Một incubus như cậu lăn lộn đến mức này thì thật là quá thảm... Hay để tôi giới thiệu cho mấy chàng trai cho cậu nhé?"
Tôi lắc đầu ngay: "Cậu nghĩ mình đang phát rau cải chắc... Không được, tôi không thể chấp nhận những người khác."
Tiết Minh hỏi: "Cậu thật sự thích cái tên họ Cố đó đến vậy sao?"
Tôi gật đầu không chút do dự: "Đúng vậy, tôi chỉ thích một mình cậu ấy thôi."
Khi tôi còn chưa dứt lời, bỗng nghe thấy một giọng nữ rất kích động kêu lên: "Cố Quân Hàn!"
Tôi hơi ngẩn ra, rồi theo âm thanh đó nhìn sang.
Chỉ trong giây lát, tôi thấy một cô gái lạ chạy nhanh qua bên cạnh tôi.
Cô ấy không kìm nổi mà đẩy cửa quán cà phê ra, ôm ch/ặt lấy chàng trai đang đứng ở cửa.
Chàng trai đó có gương mặt quen thuộc.
Chính là Cố Quân Hàn tôi đã không gặp mấy ngày nay.
Cố Quân Hàn cũng không đẩy cô gái ra khỏi vòng tay.
Cậu ấy vẫn giữ nụ cười ấm áp như thường lệ, trò chuyện với cô gái, hai người từ từ đi xa.
Tôi đứng ở đó, bỗng cảm thấy như mất đi khả năng ngôn ngữ.
Cả người lạnh toát, m/áu như đông lại.
Tiết Minh rất nhạy bén nhận ra tâm trạng tôi thay đổi.
Cậu ấy nhìn theo ánh mắt tôi, có chút do dự hỏi: "Đừng nói với tôi, người đang ôm cô gái ở cửa kia, chính là cái tên họ Cố cậu thích?"
Thấy sắc mặt tôi tái nhợt gật đầu x/á/c nhận, cậu ấy nhai viên trân châu trong ly trà sữa, lắc đầu thở dài: "Cậu nhìn xem bộ dạng ủ rũ của mình... Vì một người đàn ông mà cậu lại thành ra như thế, thật khiến incubus như chúng ta mất mặt đấy."
"Nếu có sự lựa chọn, tôi thà không trở thành incubus gì đó."
Tôi cúi đầu, trả lời với giọng điệu cứng ngắc.
Lúc này, điện thoại di động bỗng rung lên một tiếng.
Là tin nhắn từ Cố Quân Hàn.
[Trong nhà còn nhiều việc, tôi phải ở lại thêm vài ngày mới về trường được. Xin lỗi.]
Cầm điện thoại di động trong tay, tôi hoàn toàn cảm thấy tuyệt vọng.
Nhà có việc gì chứ... Chẳng qua chỉ là cái cớ.
Nếu không phải vừa mới tận mắt thấy cậu ấy, có lẽ tôi còn bị che mờ mắt lâu nữa.
Ngón tay tôi lơ lửng trên màn hình, nhưng chậm chạp mãi không nhấn nút để trả lời cậu ấy.
Tôi muốn hỏi cậu ấy tại sao lại lừa dối tôi.
Nhưng ngay cả can đảm để chất vấn tôi cũng không có.
Cũng không có tư cách.
Dù sao, hiện tại tôi và cậu ấy cũng chỉ là qu/an h/ệ cố chủ.
Có lẽ cô gái vừa rồi cũng là cố chủ của Cố Quân Hàn.
Tôi tự an ủi mình như vậy.
Nhưng khi nghĩ đến sự dịu dàng mà Cố Quân Hàn dành cho tôi cũng có thể dành cho người khác.
Trong lòng tôi lại thấy chua xót.
Bình luận
Bình luận Facebook