Lần đầu Lục Chấp Tự gặp tôi là tại quán bar do hắn sở hữu, nơi tôi ki/ếm cơm bằng nghề đ/á/nh đ/ấm thuê.
Một vị khách s/ay rư/ợu đ/è tôi lên bàn, bị tôi đ/ập vỡ chai rư/ợu vào đầu. Hắn bồi thường và dẹp lo/ạn giúp tôi.
Khi khách rời đi, hắn đ/è tôi xuống sofa, nhếch mép: "Em cũng tà/n nh/ẫn phết nhỉ? Quản lý bảo em vừa lấy tiền vừa động thủ?"
Tôi cắn môi: "Hắn chỉ bắt uống rư/ợu, tôi uống rồi nên nhận tiền."
Hắn nheo mắt buông lỏng cà vạt: "Muốn thêm bao nhiêu?"
Tôi nhìn thẳng: "Nếu là Tam ca, không lấy đồng nào."
Lục Chấp Tự khép mắt đầy nguy hiểm, kéo tôi về nhà.
Từ đó, tôi chuyển từ bảo vệ quán bar sang canh giữ hắn. Cả giới đều biết Tam gia - Lục Chấp Tự nuôi trúng một con chó đi/ên không cần mạng.
Không ai đụng được vào hắn khi tôi có mặt.
Thế nên khi Lục Chấp Tự bị dồn đến bờ vực thăm thẳm kia, chính tôi là người đ/âm hắn nhát d/ao cuối.
Ánh mắt chất chứa h/ận ý của hắn nhìn tôi vào cái ngày thân phận tôi bị lộ vẫn luôn in hằn trong tâm trí tôi.
Lục Chấp Tự xếp thứ ba, hai huynh đệ kết nghĩa đều ch*t dưới tay phản đồ. Tôi hiểu rõ hắn h/ận tôi thế nào. Hắn rơi xuống biển, đội c/ứu hộ vất vả suốt nửa tháng cũng không thấy x/á/c.
Thiên hạ bảo hắn đã ch*t. Tôi thoát khỏi Cố gia, sống ẩn dật ở vùng trời mới.
Không dám dùng thân phận thật, được chủ võ đường thu nhận làm vệ sĩ cho con trai - Kỷ Tham, tên công tử bột ngạo mạn hay đi gây th/ù chuốc oán nhà họ.
Khi tôi theo cậu ta tới sò/ng b/ạc nhà họ Kỷ, đám người bất ngờ xông vào. Lục Chấp Tự xuất hiện như một vị thần, phớt lờ tôi ngồi đối diện Kỷ Tham.
Kỷ Tham thua sạch túi chỉ sau vài ván. Muốn gỡ gạc nhưng sợ bị cha đ/á/nh. Lục Chấp Tự ngả người trên ghế: "Chơi ván cuối. Tao thua thì số chip trên bàn cho mày hết."
"Tôi thua thì sao?"
Ánh mắt hắn chậm rãi dừng trên tôi, cười lạnh: "Mày thua, trả tao tên vệ sĩ phía sau."
Kỷ Tham quay lại cau mày nhìn tôi. Tôi gi/ật thẻ tên ném vào đống chip: "Chơi vui nhé, thiếu gia."
Nụ cười của Lục Chấp Tự cứng đờ. Ánh mắt ấy tôi quá quen thuộc. Nếu hắn bắt được tôi, chắc chắn sẽ không để tôi sống yên.
Kết cục không ngoài dự đoán, Kỷ Tham thua sạch. Cậu ta dúi thẻ vào túi tôi: "Sáng mai nhớ về." Tôi không nhận. Cứ cho là tôi tự nguyện theo Lục Chấp Tự đi.
Từ ván cuối tôi đã cố ý đổi xúc xắc. Kỷ Tham không thể thắng. Tôi vốn dĩ đã muốn theo hắn. Từ đầu đến cuối đều vậy.
Bình luận
Bình luận Facebook