Đôi mắt bà nhìn xuống Quế Lan dưới đất, rồi lại nhìn cậu bé trong lòng bố tôi.
“Chồng, họ là ai?”
Mẹ tôi nói chuyện còn không ngừng khụt khịt mũi, ngửi mùi trong không khí.
“Anh không nói em cũng biết, đó là con hồ ly tinh anh nuôi ở ngoài!”
Bà hét lên, “Anh là đồ đê tiện! Hứa với em và con sẽ sống tốt, lại mang con điếm và đứa con hoang từ ngoài về nhà!”
“Ngay từ đầu em đã nên biến anh thành x/á/c sống! Như thế anh sẽ không bao giờ thay lòng đổi dạ!”
Bà vỗ vào đầu, “Bây giờ cũng chưa muộn.”
Mẹ tôi nói xong liền đi tìm d/ao, em gái tôi nói lời mỉa mai.
“Bị mẹ phát hiện rồi nhỉ.”
Em vẫn còn h/ận bố tôi vừa bảo vệ cậu bé, đứng về phe đối lập với em.
“Bố, sao bố lại thích ôm đứa trẻ khác, mà không chịu sống tốt với chúng con?”
“Chỉ có chúng con mới là gia đình của bố thôi.”
Bố tôi chăm chú nhìn khuôn mặt đỏ hoe vì khóc của cậu bé, không biết đang nghĩ gì.
Mẹ tôi nhanh chóng đi rồi quay lại, tay cầm con d/ao nhỏ đã được mài sắc, trên mặt mang nụ cười đi/ên cuồ/ng.
“Anh yên tâm đi, động tác của em nhanh lắm, không đ/au chút nào.”
Khi bà đến trước mặt bố tôi, bố tôi đẩy mạnh cậu bé trong lòng ra.
Ông quỳ trước mặt mẹ tôi, ôm lấy chân mẹ tôi, “Vợ, là anh cố tình lừa họ đến đây!”
“Anh biết em luôn không yên tâm về anh, không tin anh sẽ trở về nhà chúng ta.”
“Bây giờ anh đã mang tất cả bọn họ đến, giao hết cho em xử lý, chỉ mong em tin anh! Trước đây toàn là anh ng/u ngốc.”
“Tất cả đều là lỗi của anh, anh không nên rời bỏ các em.”
“Anh thật lòng, chân thành, muốn cùng em và con sống tốt.”
Bố tôi nói đầy tình cảm chân thật, trên mặt còn rơi hai hàng lệ.
Mẹ tôi cầm d/ao, do dự, “Anh nói thật chứ?”
Bố tôi gật đầu lia lịa, chỉ vào Quế Lan đã biến thành x/á/c ch*t dưới đất, “Cô ta đã ch*t rồi! Là anh lừa cô ta đến, như thế vẫn chưa đủ chứng minh sao?”
Mẹ tôi che miệng cười, đẩy con d/ao vào tay bố tôi, “Anh gi*t nó đi, em sẽ tin anh.”
Mẹ tôi chỉ vào cậu bé.
Bố tôi tay nắm ch/ặt con d/ao, r/un r/ẩy, mãi không hành động.
Rốt cuộc, đây là gi*t người mà.
Cậu bé không hiểu gì, “Bố?”
Giọng mẹ tôi lại the thé lên, “Anh không nỡ, anh không muốn? Lời anh vừa nói toàn là lừa dối em!”
Giọng mẹ tôi như lời thúc mạng, trong mắt bố tôi lóe lên ánh sáng hung dữ.
Lần đầu tiên ông đ/âm vào người cậu bé, tay vẫn run, cậu bé r/un r/ẩy kêu thét, “Bố, con đ/au, con đ/au!”
“Tao không phải bố mày! Ai là bố mày?”
Bố tôi ra tay ngày càng hung hăng, từng nhát d/ao đ/âm mạnh vào, “Mày chỉ là đồ con hoang, là đồ tiện chủng! Tiêu tiền của tao, lừa tao bao nhiêu năm nay!”
“Ch*t đi! Ch*t đi! Ch*t đi!!!”
Nửa người trên của cậu bé bị đ/âm nát bét, đã không còn cử động được nữa.
Bố tôi ngồi dưới đất thở hổ/n h/ển, ông ném con d/ao trong tay đi xa.
Mẹ tôi cũng không bận tâm, bà lấy khăn lau mặt cho bố tôi, “Chồng, em không nên không tin anh.”
“Chào mừng về nhà.”
Bình luận
Bình luận Facebook