Trên bàn, chồng tài liệu đã cao gấp ba lần ban đầu. Người chịu trách nhiệm chính cho dự án mới chỉ có ba chúng tôi, thời hạn giao hàng tuần sau đã cận kề.
Tôi ngậm điếu th/uốc đi một vòng, tuyệt vời thật, một văn phòng lớn thế này, mình tôi tận hưởng. Cái khỉ gió.
Tôi đ/á tung cửa phòng sếp, bình thản nói: "Chào sếp, em xin nghỉ phép, không thì em sẽ nhảy từ đây xuống."
Đá không đúng lúc rồi. Sếp Cận Khoát đang áo quần xốc xếch, thở gấp... tự tiêm th/uốc ức chế cho mình. Th/uốc ức chế, suýt quên mất thứ này.
Tôi đã không biết bao lần đề nghị (c/ầu x/in) đồng nghiệp dùng chút th/uốc ức chế, nhận được câu trả lời: "Cái đó hại cơ thể, ham muốn nên giải tỏa chứ không nên kìm nén, phải xả ra mới được."
Thế này chẳng phải hữu dụng sao? Sếp cũng đang dùng! Ham muốn của sếp chẳng phải đã kìm nén tốt rồi sao!
"Lát nữa hãy nhảy, ăn trưa chưa? Trên bàn có suất ăn thương mại."
Không ăn thì uổng. Thành thật mà nói, suất ăn thương mại cũng khá là đồ chế biến sẵn, chỉ cao cấp hơn đồ bình thường một chút.
Lòng tôi thấy nhẹ nhõm hẳn.
Ăn được nửa chừng, Cận Khoát nghe điện thoại. Chiếc cà vạt vừa cẩn thận thắt lại bị anh gi/ật phăng ra. Gương mặt ưu tú hiện rõ vẻ chán gh/ét, khó chịu:
"Ông thấy hợp lý thì ông mà đi kết hôn, liên quan gì đến tôi? Hừ, tỷ lệ phù hợp, tỷ lệ phù hợp giữa ông và mẹ tôi là 100% mà cũng không ngăn được chuyện ông đi ngoại tình đấy thây."
Hình như tôi nghe nhầm chuyện không nên nghe rồi. Nhưng nhờ cái bực bội của anh ấy, cơm ăn càng ngon, lòng càng thấy thoải mái.
Tôi còn đang mải chìm đắm trong thứ hạnh phúc ngắn ngủi này, thì Cận Khoát cuối cùng cũng nhớ đến sự tồn tại của tôi: "... Lúc nãy em nói cái gì?"
Bình luận
Bình luận Facebook