Một y tá tham gia c/ứu hộ bước ra từ thang máy. Cô ấy đưa cho Lương Thận Chi một túi hồ sơ bọc giấy kraft: "Đây là đồ của anh phải không? Nó bị bỏ lại ở hiện trường, trông có vẻ quan trọng lắm."
Lương Thận Chi lại có thể quên thứ quan trọng thế này? Đâu phải kiểu người cẩn thận của anh. Hơn nữa, trong túi giấy kia chứa đựng những manh mối và chứng cứ anh nâng niu nhất.
Tôi nghi hoặc nhìn anh. Thấy anh như cái máy đón lấy túi hồ sơ, đặt xuống đất. Hai tay chắp lại, rồi mở ra. Trong lòng bàn tay, lấp lánh chiếc nhẫn nhuốm m/áu.
Anh quên hồ sơ. Nhưng lại nhặt chiếc nhẫn tôi đ/á/nh rơi. Điều này chẳng giống Lương Thận Chi chút nào. Anh vốn chẳng quan tâm những thứ vô nghĩa như vậy.
Khoảng mười phút sau. Thang máy vang lên tiếng "ting". Cửa mở, bố tôi đỏ hoe mắt bước ra. Bố thấy Lương Thận Chi, liền túm cổ áo kéo anh dậy. Gằn giọng chất vấn: "Chuyện gì đã xảy ra?! Tiểu Tự chỉ ra sân bay đón con, sao lại trọng thương?!"
Lương Thận Chi khẽ chớp mắt, giọt lệ trào ra. Anh khản tiếng: "Trên đường về, bọn con bị xe tải đ/âm lật, rơi xuống mương sâu ven đường."
Bố lảo đảo lùi bước, hỏi: "Tên tài xế gây t/ai n/ạn đâu?! Đã báo cảnh sát chưa?!"
Lương Thận Chi gật đầu. Rồi đưa túi hồ sơ cho bố: "Thứ bên trong rất có liên quan đến vụ này, phiền bố giao cho cảnh sát."
Bố mở ra, chỉ lướt một trang đã kinh ngạc: "Thận Chi à, con chắc chứ? Trong này có..."
"Con chắc." Lương Thận Chi thản nhiên đáp, "Giờ tất cả đều không quan trọng nữa rồi..."
Bố buông anh, giơ tay lên. Như định t/át vào mặt Lương Thận Chi.
"Tỉnh táo lên." Bàn tay cuối cùng đ/ập mạnh xuống vai anh.
Bố thở dài: "Tiểu Tự sẽ không sao đâu." Nhưng nói xong, mắt ông vẫn đỏ hoe.
Bố ngồi xuống ghế. Cúi đầu, khiến tôi thấy rõ những sợi tóc bạc mới nhú kia. Tôi ngồi bên cạnh, nghe bố nói với Lương Thận Chi: "Thằng bé ngốc Tiểu Tự đã thích con lâu lắm rồi, con biết mà?"
Bình luận
Bình luận Facebook