Sau khi nhận ra Kỳ Dã, hắn luôn hăm hở muốn thay tôi b/áo th/ù.
Nhưng lần nào tôi cũng ngăn lại.
Một số chuyện tôi nhất định phải tự tay giải quyết.
Đặc biệt là khi sưu tập những video b/ắt n/ạt của Du Hựu Hựu, tôi tình cờ phát hiện cô ta không phải em gái ruột của tôi.
Chính x/á/c mà nói, em gái ruột tôi đã ch*t ngay sau khi sinh.
Ba tôi đã m/ua chuộc bệ/nh viện, đổi đứa bé ch*t lấy con gái của nhân tình.
Với ông ta, đứa nào cũng là con ruột cả.
Còn Du Hựu Hựu từ rất sớm đã biết sự thật này.
Là người phụ nữ kia cầm giấy giám định ADN đến tìm cô ta.
Ba tôi cũng biết.
Hai cha con đã đút lót không ít tiền cho ả ta để giấu kín mẹ tôi.
Thế là tôi gom hết những manh mối này gửi cho mẹ.
Hạt giống nghi ngờ một khi đã nảy mầm thì không thể dập tắt.
Huống chi mẹ tôi vốn đã khó chịu nhiều năm vì Du Hựu Hựu chẳng giống bà chút nào.
Kỳ Dã bị tôi ngăn cản, chỉ ậm ừ đáp lại.
Không nói thêm gì, nhưng ánh mắt vô cùng uất ức.
Tôi nghĩ một lát rồi cười nhờ vả: "Vậy anh giúp tôi sắp xếp để mẹ tôi gặp ả ta một lần được không?"
Ba tôi đã giấu nhẹm người phụ nữ kia rồi.
Mắt Kỳ Dã bừng sáng, gật đầu mạnh mẽ.
Nghe nói mẹ tôi đã đi/ên tiết.
Bà đ/ập phá ầm ĩ ở nhà họ Du, h/ủy ho/ại không ít đồ đạc.
Du Hựu Hựu định làm nũng như mọi khi, nhưng bị mẹ tôi chỉ thẳng mặt ch/ửi "đồ tiện nhân", đuổi đi không thương tiếc.
Cũng nghe đồn trong lúc giằng co, Du Hựu Hựu dẫm phải miếng giẻ ướt đâu đó, trượt chân ngã.
Xuất huyết dữ dội, sảy th/ai.
Vốn mới mang bầu chưa bao lâu, đến bản thân cô ta cũng không hay.
Đúng là một vở kịch kinh điển.
Ba tôi cũng kiệt sức.
Vì gia tộc họ Du sụp đổ quá nhanh, nhanh đến khó tin.
Như thể những lợi ích khổng lồ hái được nhờ Chu Lăng Xuyên trước đây chỉ là ánh chớp cuối cùng trước khi diệt vo/ng.
Kỳ Dã nói, trong nhà họ Du có nội gián.
"Từ lâu đã có người b/án lén các tài liệu cốt lõi, tôi đều sai người m/ua lại hết rồi."
Chu Lăng Xuyên.
Trong đầu tôi lập tức hiện lên cái tên này.
Nhưng sao có thể?
Hắn cần gì phải mạo hiểm như thế?
Dù sao sự sụp đổ của nhà họ Du cũng là điều tôi mong đợi, nên chẳng bận tâm lắm.
Cho đến khi tôi nhận lời tham gia một chương trình phỏng vấn.
Kết thúc chương trình, tôi đang trò chuyện qua điện thoại với Kỳ Dã về kế hoạch tiếp theo trong phòng nghỉ.
Cửa phòng mở.
Tôi tưởng là trợ lý quay lại, không ngẩng đầu lên: "Đồ đạc tôi thu xếp gần xong rồi, lát nữa về liền."
Nhưng mãi không thấy hồi đáp.
Ngẩng mặt lên, từ tấm gương trước mặt tôi thấy bóng người đàn ông đeo khẩu trang mặc đồ công nhân đứng phía sau.
Khi ánh mắt chạm phải đôi mắt quen thuộc ấy, đồng tử tôi co rút:
"Chu Lăng Xuyên!"
Bình luận
Bình luận Facebook