14
Buổi tối vốn định trực tiếp gọi đồ ăn bên ngoài, dù sao thật sự rất mệt mỏi.
Nhưng khi đứng trước cửa nhà, ngửi được mùi thức ăn từ nhà Tống Hạc Văn, lại nhìn kỹ cửa nhà hắn đang khép hờ, vì thế tôi gõ cửa, mở cửa thò đầu vào hỏi:
“Tống Hạc Văn, anh còn chưa đóng cửa. Đang làm món gì ngon vậy?”
Tống Hạc Văn nghe tiếng đi tới, trên mặt mang theo nụ cười, nói với tôi: “Đồ ngon đó. Có muốn vào ăn không?”
Tôi có chút do dự.
“Không đến sao?” Tống Hạc Văn nói: “Miêu Miêu nhớ cậu.”
Nói xong, Mimi liền từ phía sau hắn đi tới, sau khi nhìn thấy tôi liền meo meo kêu lên.
Tôi lập tức đi vào cửa, ôm lấy nó làm một trận hít mạnh.
“Ôi trời đất ơi, làm sao anh có thể buông bỏ em được đây! Mimi đỡ hơn chưa?”
“Đã tốt rồi.”
Tống Hạc Văn trả lời đi vào phòng bếp.
Tôi ôm mèo đi theo phía sau, ồn ào: “Thơm ch*t tôi rồi. Có đồ ngon gì thế?”
“Làm canh thịt viên củ từ, thịt sốt cà chua, sườn dứa. Cậu còn muốn ăn gì nữa không?”
“Một mình anh ăn nhiều như vậy sao?”
Tống Hạc Văn không lên tiếng.
Tôi nhận ra có thể mình đã nói sai. Ăn nhiều một chút thì sao chứ?
Vì thế im lặng.
Một lát sau, hắn lại hỏi: “Cậu có muốn ăn gì không?”
“Không có việc gì, tôi không kén ăn.” Tôi cười nói.
Lúc ăn cơm, tôi ăn rất vui vẻ, hỏi Tống Hạc Văn có rư/ợu hay không.
Tống Hạc Văn nghe thấy lành lạnh nhìn tôi một cái nói: “Không có. Uống ít thôi.”
“Ăn ngon quá đi! Nếu có thêm rư/ợu thì càng sảng khoái!”
“Vậy thì thật ngại quá, để cho cậu không đủ sảng khoái.”
“Không phải không phải, là thói quen của tôi, tôi khi vui vẻ thích uống chút rư/ợu.” Tôi ngượng ngùng cười nói: “Sau này tôi uống ít lại, uống thật ít.”
.
Tống Hạc Văn ăn cơm rất yên tĩnh, chậm rãi.
Tôi nhìn Mimi, nó cũng đang cố gắng làm việc.
Dưới ánh đèn ấm áp, tôi buông bát đũa, tựa vào ghế sofa.
Bỗng nhiên cảm thấy giờ phút này rất ấm áp rất hạnh phúc.
“Ăn no rồi?” Tống Hạc Văn hỏi.
“No rồi, đã lâu không ăn no như vậy rồi!” Tôi vuốt bụng cười nói: “Cám ơn anh đã tiếp đãi nha. Tôi thật sự đã rất lâu, đã rất lâu không cùng người khác ở nhà ăn cơm.”
“Chờ cậu lập gia đình, sẽ có người cùng cậu.”
“Tôi sẽ không lập gia đình đâu.”
Lời tôi thốt ra khiến Tống Hạc Văn sửng sốt.
“Hai ta đây cũng coi là bạn bè đi?” Tôi tới gần hắn, cười hỏi: “Anh có bạn gái chưa?”
Tống Hạc Văn im lặng.
“Thật ngại quá, là tôi mạo muội rồi.” Tôi vội vàng nói.
“Không có.” Tống Hạc Văn mặt không chút thay đổi nói.
Bầu không khí có chút x/ấu hổ, vì thế tôi vội vàng nói sang chuyện khác.
“Nói thật với anh, tôi ăn thức ăn anh làm rất có cảm giác gia đình, mặc dù đã rất lâu tôi không về nhà, ăn được mùi vị như vậy thật đúng là có chút muốn rơi lệ.”
“Sao lâu như vậy không về nhà?”
“Cãi nhau rồi. Bọn họ cũng không vui khi tôi trở về. Một mình tôi đã quen, vốn là một thân một mình lớn lên.”
Nói xong nước mắt của tôi lại chực trào, vừa rút giấy ăn vừa x/ấu hổ nói: “Thật ngại quá, vừa nói đến chuyện khi còn bé, tôi liền có chút không kh/ống ch/ế được.”
“Tôi sống một mình cũng đã nhiều năm rồi.” Tống Hạc Văn nhìn tôi nói: “Cậu không cần cảm thấy x/ấu hổ.”
Trời ạ, hắn an ủi tôi sẽ chỉ làm nước mắt tôi chảy nhanh hơn.
Tôi ngửa đầu lên.
Lúc này, Mimi tựa hồ nghe được động tĩnh gì đó, đi tới dùng móng vuốt vỗ vỗ tôi.
Tôi càng không kh/ống ch/ế được, nước mắt ào ào chảy.
Tôi tựa hồ tìm được một chỗ phát tiết, vì thế khóc thút thít đ/ứt đoạn nói chút chuyện quá trình trưởng thành của mình.
Tống Hạc Văn ngồi một bên im lặng lắng nghe.
Thời gian rất nhanh đã đến đêm khuya, tôi chuẩn bị về nhà, trước khi đi tôi vừa xoa đôi mắt sưng đỏ, vừa nói: “Tống Hạc Văn, tôi thật sự rất vui khi được quen biết anh và Mimi, tôi thật sự rất muốn làm bạn với anh thật lâu thật lâu.”
Tống Hạc Văn nhìn tôi chằm chằm, mặt mày lại cười nói: “Tôi cũng vậy.”
Tôi gi/ật mình.
Luôn lo lắng mình quấy rầy hắn, không nghĩ tới hắn sẽ đáp lại tôi như vậy. Tôi không biết mặt mình đỏ bao nhiêu, chỉ cảm thấy nóng bừng, vẫn nghiêng người nói chuyện với hắn.
Nằm ở trên giường, trong lòng tôi nghĩ, Tống Hạc Văn hẳn là một thẳng nam, tôi và hắn làm bạn là được rồi.
Đừng làm hắn sợ.
Bình luận
Bình luận Facebook