11
Lúc Thẩm Thời Thuật đẩy cửa đi vào, tôi tựa vào sau cửa nghe lén trọng tâm không vững, lảo đảo trượt vào trong lòng hắn.
Tôi ngẩng đầu thoáng nhìn ánh mắt đen tối không rõ của hắn, vội vàng giải thích nói:
“Không, ngại quá, tôi không cố ý nghe.”
“Rất nhanh ông ta sẽ đi.”
“A?”
“Lo lắng dọa đến em.”
Tốt x/ấu gì tôi cũng là đàn ông, lá gan làm sao nhỏ như vậy.
Sau khi trấn an tâm trạng của tôi, Thẩm Thời Thuật lại đi đến thư phòng, cũng không lâu sau, quản gia gõ cửa đi vào đưa cho tôi một ly canh giải rư/ợu.
“Thẩm tổng dặn dò, Cố tổng nhỏ hẳn cũng uống không ít rư/ợu, uống sẽ thoải mái hơn một chút.”
Kỳ thật tôi uống không nhiều lắm, đa số rư/ợu mời trên bàn rư/ợu, Thẩm Thời Thuật đều thay tôi uống.
Nhưng ngại từ chối cũng không tốt, tôi một hơi cạn sạch uống hết trước mặt của quản gia.
Nhưng không bao lâu, cả người tôi giống như đang có hàng ngàn con con đang bò.
Rất khó chịu.
Thật sự.
Khi Thẩm Thời Thuật giải quyết xong chuyện của mình trở lại phòng, vừa vặn liền nhìn thấy một màn như vậy, hai gò má tôi đỏ bừng, cổ áo cũng đã sớm kéo ra, trong mắt hơi nheo lại mơ hồ một tầng sương m/ù mỏng manh.
Nóng quá.
Thẩm Thời Thuật liếc mắt một cái đã phát hiện không thích hợp.
“Không nghĩ tới ông già lại ra tay với em.”
Được rồi.
Tôi xem như nghe hiểu.
Những th/ủ đo/ạn truyện gốc của lão Thẩm tổng làm với Lâm Tịch Nhan bây giờ đều dùng trên người tôi.
Tôi nên tránh xa Thẩm Thời Thuật một chút.
Cố gắng đưa mọi thứ trở lại đúng hướng.
Nhưng tôi thật sự quá khó chịu rồi.
Trước mắt th/uốc giải duy nhất cũng chỉ có hắn.
Đó là cách nhanh nhất.
Tôi nắm lấy tay Thẩm Thời Thuật, lấy lòng hôn môi hắn.
Các đ/ốt ngón tay của hắn cạy mở môi tôi, dễ dàng nhét đầy miệng tôi.
“Cầu anh đi.”
Tôi thở dồn dập, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm đầu ngón tay của hắn.
“C/ầu x/in anh, đừng có dừng lại.”
…
Bình luận
Bình luận Facebook