Hoàn tất mọi việc, chúng tôi lái xe trở lại thành phố.
Lúc trên xe, A Loan quay sang hỏi tôi.
“Thanh Thanh, em còn có tâm nguyện gì chưa hoàn thành không?”
“Không còn gì hết, mỗi ngày ở bên cạnh anh đều rất vui, điều may mắn nhất của em chính là kết hôn với anh.”
“Anh cũng vậy.”
Tôi nắm lấy tay A Loan qua không khí.
Thật tốt, trong năm cuối đời, tôi còn “lừa” được một anh chồng cao lớn đẹp trai, lại còn hoàn thành hết mọi việc mình muốn làm trước đây.
Danh sách những điều ước trong ghi chú của tôi đã được gạch hết.
Tôi cũng gặp bố mẹ mình.
Em trai tôi vẫn như cũ, dựa vào rư/ợu để sống.
Vất vả lắm mới gom đủ 50w để chuộc người, nhưng Lý Kiều lại bỏ trốn theo một thương gia giàu có khác.
Lần này lại tiêu sạch gia sản, tôi nhìn căn nhà đầy rác.
Trần Thần Viễn mở miệng là hỏi tôi có còn tiền tích góp không.
“Chị gái mày tháng sau sẽ ch*t thì còn tích góp gì nữa. Cái thẻ này, nè, đã trống trơn rồi, tao đã tiêu hết tiền trong đó rồi.’
Nói xong tôi còn lắc lắc thẻ trong tay.
Trong mắt Trần Thần Viễn toàn là oán h/ận, nhưng lại chẳng dám làm gì tôi.
Thật hèn nhát.
Tôi nhìn nơi bọn họ đang ở.
Thật là, sao cuộc sống lại ngày càng tệ hơn thế?
Nếu không phải nhờ tôi tiếp tế, bọn họ vốn dĩ sẽ sống cuộc sống như thế này.
Tôi không n/ợ bọn họ nữa.
Khi rời đi, tôi đưa mẹ mấy chục nghìn, bảo bà ấy sống tốt.
Mẹ tôi rơi hai giọt nước mắt: “Thanh Thanh, mẹ có lỗi với con.”
Trước đây bà ấy cũng nói thế, nhưng là để xin tôi thêm tiền.
“Đây thực sự là số tiền cuối cùng của con, con đã trả xong ân tình nuôi dưỡng, hy vọng kiếp sau chúng ta không gặp lại.”
Thật sự, tôi không hề đ/au lòng chút nào.
Nhưng A Loan không chịu được, anh ấy nói anh ấy anh ấy không thể chịu đựng được việc tôi đã làm nhiều như vậy cho em trai nhưng nó lại đối xử với tôi như vậy.
A Loan lặng lẽ trèo qua cửa sổ vào, không chế chiếc ghế đ/á/nh Trần Thần Viễn vài cái.
Ghế đ/ập vào người Trần Thần Viễn rất nhanh và mạnh.
Trên người Trần Thần Viễn vẫn còn mùi rư/ợu, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo lắm.
“Ai đang đ/á/nh tôi?”
Nhưng không có ai trả lời nó, ghế vẫn tiếp tục tấn công nó.
Chỉ có tôi nghe thấy.
A Loan rõ ràng đang nói: “Ai bảo mày b/ắt n/ạt Thanh Thanh, ai bảo mày b/ắt n/ạt Thanh Thanh.”
Chỉ nhìn thấy ghế đang đ/á/nh người, nhưng không nhìn thấy người.
Cơn say của Trần Thần Viễn vẫn chưa hết, nhưng người lại hoàn toàn bị dọa đi/ên:
"M/a!!!"
A Loan đứng bên cạnh tôi: "Thoải mái chưa?"
"Ừ, nếu gặp được anh sớm hơn thì tốt. Có lẽ cuộc đời em sẽ không trở nên như vậy."
Bình luận
Bình luận Facebook