Uất Cẩn Diễn uống nước xong.
Khi tôi định về thì Uất Cẩn Diễn gọi gi/ật lại.
“Muộn rồi, ra ngủ phòng khách đi.”
Tôi lắc đầu, “Đồ đạc của em vẫn còn ở khách sạn.”
Uất Cẩn Diễn im lặng, tôi cân nhắc có nên nói khéo hơn chút nữa không.
Bỗng tay tôi bị nắm ch/ặt.
Ngay sau đó, tôi ngã vật ra ghế sofa, cả người lún xuống ghế.
Uất Cẩn Diễn đ/è lên ng/ười tôi, ánh mắt anh nhìn tôi mơ hồ khó hiểu.
Trong mắt là thứ tình cảm tôi không sao giải mã được.
Cằm tôi bị bóp ch/ặt.
Tôi vô thức đẩy Uất Cẩn Diễn ra, hình như hành động ấy đã kí/ch th/ích anh ấy.
Tay Uất Cẩn Diễn siết mạnh hơn, rồi anh đột ngột hôn lên môi tôi.
Răng môi quấn quýt.
Uất Cẩn Diễn đi/ên cuồ/ng cắn đi cắn lại bờ môi tôi.
Khi buông ra, môi tôi tê dại mất cảm giác.
Ánh mắt tôi vừa hoang mang vừa bàng hoàng khó tin.
Uất Cẩn Diễn giơ tay, dùng ngón cái lau qua môi tôi.
“Xin lỗi, làm em sợ rồi.”
Tôi không thốt nên lời.
Bởi Uất Cẩn Diễn nâng cằm tôi lên, cắn phập vào cổ tôi.
Lập tức, toàn thân tôi như bị điện gi/ật.
Tôi chịu không nổi, vô thức gọi tên Uất Cẩn Diễn.
Anh ấy khựng lại.
Rồi cắn càng mạnh hơn.
Khi rời khỏi cổ tôi, Uất Cẩn Diễn thì thầm:
“Anh không say.”
Bình luận
Bình luận Facebook