17.
Sau khi nghe hắn kể chuyện, tôi mới biết, đúng là chúng tôi đã biết nhau từ rất lâu.
Mẹ tôi bị t/âm th/ần, từ khi tôi bắt đầu có trí nhớ, bà đã ở trong bệ/nh viện.
Ba tôi rất yêu mẹ, nên đã thuê một căn nhà gần bệ/nh viện.
Lúc đó vùng ấy vẫn còn chưa vắng vẻ như bây giờ.
Hai chúng tôi thường xuyên đến thăm mẹ.
Vào năm mười mấy tuổi, tôi gặp một cậu bé ở bệ/nh viện.
Trông khoảng chừng bảy tám tuổi.
Nhớ lại thì đó chính là Ôn Tầm hồi còn nhỏ.
Ôn Tầm bị một đám trẻ vây quanh đ/á/nh, đ/á/nh đến mức thương tích đầy mình, một đứa trong bọn còn cố tình tháo máy trợ thính của hắn, ngạo mạn hét lớn ở bên cạnh: “Thằng đi/ếc, có muốn máy trợ thính không? Bò qua đũng quần tao, tao sẽ đưa cho mày, ha ha ha!
“Nghe nói bệ/nh đi/ên có di truyền, mẹ nó là người đi/ên lớn, vậy nó sẽ là người đi/ên nhỏ.
“Chậc chậc chậc, tao thấy những người đi/ên kia trong bệ/nh viện t/âm th/ần, hay giương nanh múa vuốt, còn bò trên mặt đất. Mày nói xem, có phải mẹ mày ngày nào cũng bò lê, lắc lư dưới đất không? Ha ha ha, tao buồn cười quá! Đến đây, mày cũng uốn éo cho tao xem, nằm trên đất mà uốn éo.”
Ôn Tầm gi/ận đi/ên lên.
Hắn xông lên đ/á/nh bọn chúng, nhưng tuổi vẫn còn nhỏ, người đối diện lại lớn tuổi hơn, nên càng bị đ/á/nh thảm hại hơn.
Có lẽ vì đồng cảm với nhau.
Có lẽ đơn giản chỉ vì tôi không nghe nổi câu “Mẹ nó là người đi/ên lớn”, tôi liền xông lên giúp hắn.
Mấy đứa nhóc kia chỉ biết b/ắt n/ạt kẻ yếu, vừa bị tôi đ/á/nh là liền chạy đi.
Tôi nhặt chiếc máy trợ thính ở dưới đất lên trả cho Ôn Tầm.
Tiện tay xoa đầu hắn.
“Đừng nghe bọn họ nói, loại người như vậy miệng lưỡi á/c đ/ộc.
“Nếu sau này không muốn nghe nữa, thì cứ tháo máy trợ thính xuống, kệ cho chúng nói đi.”
Khi đó, hình như Ôn Tầm đã nói với tôi một câu: “Anh, anh đúng là một người tốt bụng.”
Bình luận
Bình luận Facebook