Rơi Xuống Bùn Lầy

Chương 4

26/09/2024 16:41

Đến tận chiều tan học, các bạn trong lớp đều đã về ký túc xá.

Vì tôi xin phép về nhà nên đi thẳng ra khỏi trường, vừa bước ra khỏi cổng thì nghe thấy tiếng nói dè dặt của một nam sinh từ phía sau.

“Chiều nay cảm ơn cậu, đã nói giúp tôi.”

Tôi quay đầu lại nhìn, phát hiện không biết từ lúc nào Trần Hòa đã lén đi theo tôi.

Vậy mà tôi hoàn toàn không hay biết.

Tôi lập tức cảnh giác nhìn cậu ta, lùi lại hai bước, ánh mắt lộ rõ sự chán gh/ét không che giấu.

Tôi cất giọng đầy khó chịu: “Cậu muốn làm gì? Sao lại theo tôi ra khỏi trường?”

Cậu ta vội vã xua tay, nửa khuôn mặt bị bỏng vì hoảng lo/ạn cố gắng nhếch lên một nụ cười.

Nhưng nụ cười này trông vô cùng dữ tợn:

“Xin lỗi, làm cậu sợ rồi, tôi không có á/c ý gì đâu. Tôi là học sinh ngoại trú, tôi chỉ muốn cảm ơn cậu thôi, tôi biết cậu không giống mấy bạn học hay chế giễu tôi, cậu là người tốt, vẫn luôn như thế.”

Cậu ta ấp úng nói, nhìn tôi với vẻ mặt đầy mong đợi.

Lúc này tôi mới nhớ ra Trần Hòa vì gia cảnh nghèo khó nên vẫn luôn là học sinh ngoại trú.

Buổi trưa nhờ có trợ cấp cho học sinh khó khăn của trường nên mới ăn được một bữa trưa ở trường, bữa tối cậu ta đều phải về nhà ăn.

Nhưng lúc này tôi chỉ cảm thấy buồn nôn kinh t/ởm:

“Cảm ơn? Cậu nghĩ nhiều quá rồi, tôi không hề muốn giúp cậu đâu. Nói thật lòng, cậu làm tôi thấy gh/ê t/ởm, không phải vì ngoại hình của cậu, mà là vì nội tâm của cậu, nó bốc lên một mùi hôi khó ngửi. Trần Hòa, tốt nhất cậu nên tránh xa tôi ra một chút, nếu không tôi cũng không ngại làm giống bọn họ đâu.”

Tôi không muốn từ một người bị hại biến thành kẻ gây hại.

Nhưng nếu việc trở thành kẻ gây hại có thể khiến Trần Hòa tránh xa tôi, giúp gia đình tôi không gặp tai họa.

Thì tôi sẵn sàng làm.

Quan điểm sống và đạo đức của tôi chỉ được xây dựng trên cơ sở là tôi và gia đình không bị tổn thương.

Trần Hòa đứng yên tại chỗ, nhíu mày, có vẻ vô cùng khó hiểu khi tôi nói ra những lời này.

Lúc rời đi, tôi nghe thấy cậu ta lẩm bẩm.

“Không phải như vậy chứ, không phải đối xử với tôi như vậy chứ, tôi đã đáng thương thế này rồi, cô ấy đáng ra phải đồng cảm với tôi hơn chứ...”

Nghe câu nói này.

Cảm giác như có một con rắn đ/ộc bò chầm chậm từ bắp chân lên, khiến toàn thân tôi lạnh toát.

...

Tôi trở về nhà, nhìn thấy cha mẹ vẫn còn khỏe mạnh.

Không kìm được nước mắt vì vui mừng, may quá, vẫn còn kịp, kiếp này tôi vẫn kịp bảo vệ gia đình nhỏ của mình.

Vì chuyện của Trần Hòa, tôi không khỏi cẩn trọng hơn.

Tôi không sợ gì khác, chỉ sợ Trần Hòa cũng giống như tôi, đã trọng sinh.

Như vậy thì mọi việc tôi làm đều vô ích.

Thế là tôi sớm nói trước với cha mẹ, bảo rằng ở trường tôi gặp phải một số chuyện không hay.

Những chuyện này sẽ làm ô uế danh tiết của tôi.

Tôi kể lại những việc chưa xảy ra cho cha mẹ nghe, và nhấn mạnh rằng kể cả có đến gặp người nhà của Trần Hòa để nói chuyện cũng vô ích.

Bởi vì cha cậu ta mắc bệ/nh t/âm th/ần, đối với gia đình như vậy chúng ta hoàn toàn bất lực.

Và tôi không muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng đến kết quả thi đại học của mình.

Cuối cùng, tôi dò hỏi ý cha mẹ về việc chuyển trường.

Ban đầu cha mẹ tôi không đồng ý, nhưng sau khi nghe tôi phân tích rõ lợi hại, cuối cùng họ chỉ có thể thở dài.

“Loại người này chúng ta không động vào được, người đáng thương ắt có chỗ đáng h/ận, Phù Phù nói không sai, chúng ta chỉ có thể né tránh, chuyển trường đi, không thể để ảnh hưởng đến kỳ thi đại học của Phù Phù.”

Danh sách chương

5 chương
26/09/2024 16:48
0
26/09/2024 16:45
0
26/09/2024 16:41
0
26/09/2024 16:37
0
26/09/2024 16:32
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận