14
Tình tiết cốt truyện vốn đã bị bóp méo mà ch*t thảm từ lâu, đột nhiên vùng dậy như x/á/c s/ống.
Tô Thanh Tiêu nhìn hai người đàn ông g/ầy gò đối diện, cay đắng nghĩ.
Nhìn lại toàn bộ tiểu thuyết, không phải vì nam chính, không phải vì nữ phụ, cũng không phải vì để nam chính anh hùng c/ứu mỹ nhân, chỉ đơn giản là muốn người đọc phải đ/au lòng rơi nước mắt mà thôi.
Bảo vệ nước mắt của đ/ộc giả, từ tôi mà làm.
Tô Thanh Tiêu lạnh lùng nhìn hai người họ, trong lòng lẩm bẩm: Cô là nữ chính, ai cũng không thể đ/ánh ch*t cô.
Chỉ cần không thể bị đ/ánh ch*t, thì đ/ánh ch*t họ!
Lúc lao tới với cán chổi trong tay, cô có hơi nhớ cái muỗng nhôm to đùng kia, đ/ập nó mới sảng khoái làm sao.
Nhưng cây chổi này xài cũng được, cũng là một vũ khí tuyệt vời.
Sức lực của cô lớn, ra đò/n rất mạnh, ra chiêu cũng nhanh, vung lên vung xuống, ch/ém trái ch/ém phải.
Cây chổi được làm bằng nan tre, từng nan tre giương nanh múa vuốt, một chổi đ/á/nh vào người cũng bị thương nặng.
Hơn nữa, con nhóc đó cũng không phải chỉ tự vệ thông thường, nó rõ ràng là muốn đ/ánh ch*t họ!
Nhìn tư thế của nó mà xem, hai chân một trước một sau rang rộng, hơi cong chân, nhìn đôi chân linh hoạt như mang trong mình linh h/ồn của vận động viên vô địch bóng bàn ấy mà xem, này rõ ràng là một võ sĩ điêu luyện!
Cây chổi nhảy múa tung tăng, chặn hoàn toàn đò/n tấn công của họ.
Khi Lạc Thiên Siêu tới nơi thì trận chiến cũng sắp kết thúc.
Anh nhặt chai bia rồi lao tới.
Thấy vẫn còn quân tiếp viện, hai tên c/ôn đ/ồ càng tỏ ra yếu kém, nói “Xin lỗi, là hiểu lầm” rồi bỏ chạy.
Tô Thanh Tiêu thở hổ/n h/ển, đổ mồ hôi như nước giữa mùa đông.
Lạc Thiên Siêu bước tới, cầm lấy cây chổi trong tay cô, ôm lấy vỗ về lưng cô: “Không sao đâu, không sao đâu, đừng sợ đừng sợ, từ nay về sau có mình phụ cậu đ/ánh họ.”
Tô Thanh Tiêu hít sâu một hơi, đẩy hắn ra: “Không sao, không ch*t được.”
Lạc Thiên Siêu: “....” Câu nói này khí thế quá, khiến cho lời an ủi của anh vừa nhạt vừa vô ích.
Thật ra anh cũng bối rối: “Sao cậu không chạy? Chạy ra khỏi con hẻm này là sẽ ra đến đường lớn. Hơn nữa, không chạy được thì la lớn lên. Cách đó không xa là phố xá, bên ngoài nhất định có thể nghe thấy.”
Tô Thanh Tiêu nói: “Dũng sĩ, phải dám đối mặt với nhân sinh ảm đạm.”
“....Dũng sĩ, lần sau gặp nguy hi/ể/m, chúng ta chạy trước để đảm bảo an toàn cho bản thân đã, được chứ?” Lạc Thiên Siêu bị dũng sĩ b/óp c/ổ, anh vuốt lại mái tóc rối bù của Tô Thanh Tiêu, giống như vuốt lại trái tim vừa lo vừa sợ trong lòng, “Thật khiến người khác phải lo mà.”
“Được.” Tô Thanh Tiêu đ/ấm vào ng/ực Lạc Thiên Siêu, “Nghe lời người anh em.”
Tất nhiên cô có thể chạy, nhưng cô không nhịn được.
Ôi chao, Lạc Thiên Siêu che phần ng/ực đ/au nhức của mình, ngửa đầu thở dài.
Bình luận
Bình luận Facebook