Tôi ngoảnh mặt đi chả thèm để ý tới Kỳ Liễm nữa.
Dù sao tôi cũng không để Cố Hành Chi mặc đồ ngủ của vợ tôi được!
"Thẩm Dư! Em đang nói chuyện với anh đấy!"
Tôi đi/ếc rồi, nghe không thấy đâu.
Tôi lừ đừ trải chiếu ngủ xuống đất, quay mông về phía Kỳ Liễm.
"Anh à..." Kỳ Liễm kéo tay tôi, giọng chậm rãi đưa ra bộ đồ ngủ của hắn, "Để anh ta mặc đồ của em đi. Đồ của anh...bị chật đấy."
Chật cái gì!
Sao lại chật được!
Đàn ông mà bị chê nhỏ thì còn mặt mũi nào!
Kỳ Liễm đã thay đổi rồi, trước kia em toàn nói "chồng em giỏi lắm" cơ mà.
Giờ Cố Hành Chi xuất hiện, em liền chê tôi nhỏ bé.
"Không chật! Cứ để mặc đồ của anh đi!" Tôi gi/ật lấy bộ đồ ngủ, ánh mắt van nài nhìn Kỳ Liễm, "Anh không muốn hắn ta mặc đồ của em..."
Kỳ Liễm là vợ tôi.
Tôi cố gợi chút tình cảm dù chỉ bằng sợi tóc trong lòng em sau bao năm chung sống.
Tôi đã cố tỏ ra thật đáng thương rồi.
Nhưng trong mắt Kỳ Liễm chẳng có lấy một chút mềm lòng.
Ánh mắt em lạnh băng xuyên qua tôi.
"Không muốn hắn ta mặc đồ của em?" Kỳ Liễm nghiến răng, "Anh dám nói lại lần nữa xem!"
Tôi bị chọc cho phát đi/ên, đành giở trò vạch áo cho người xem lưng: "Nói lại thì nói lại! Anh đây không muốn hắn ta mặc đồ ngủ của em, chỉ muốn hắn mặc đồ của anh thôi!"
Giọng tôi càng lúc càng nhỏ dần vì Kỳ Liễm trông đ/áng s/ợ quá.
Ch*t ti/ệt!
Vợ hiền ngoan ngoãn mũm mĩm của tôi đâu rồi hả trời?!
Bình luận
Bình luận Facebook