Lam Ngọc rất vui vẻ, cậu cẩn thận để gọn sách vở vào hộc bàn, rồi cả buổi học ấy đều say mê ngắm nhìn khuôn mặt hằm hằm gi/ận dữ của tôi.
Giờ ra chơi, cả đám bu xung quanh cậu ta làm quen. Lam Ngọc có tài ăn nói, còn hoà đồng dễ mến, rất nhanh đã kết thân với rất nhiều người. Có những bạn nữ lén lút nói với cậu ta rằng, tôi là trùm trường, ưa b/ạo l/ực và hay đ/á/nh nhau, tính cộc cằn thô lỗ, khuyên không nên ngồi với tôi. Lam Ngọc chỉ cười không đáp, cũng không có ý định chuyển đi.
Khoảng thời gian tiếp theo cậu ta đều bám dính lại gần làm phiền tôi.
Mỗi buổi sáng đều sẽ đứng chờ ở cầu thang, dù có bị xua đuổi cũng quyết đi cùng tôi đến lớp. Trong giờ học sẽ thân thiết hỏi xem tôi có cần cậu giảng bài cho không, thậm chí còn đưa vở cho tôi chép, sẽ nhắc bài nếu tôi bị giáo viên gọi trúng. Giờ ra chơi sẽ m/ua sữa cho tôi, còn làm cơm hộp tình yêu tặng tôi vào buổi trưa (mặc dù tôi sẽ ném nó vào thùng rác), thỉnh thoảng còn tặng tôi mấy món đắt tiền. Tôi đi đâu Lam Ngọc cũng lầm lũi đi theo đấy, thấy mà phát bực.
Cuối cùng tôi chịu không nổi, kéo cậu ta ra sân sau vắng người, đẩy mạnh vai khiến Lam Ngọc ngã xuống, gi/ận dữ nói:
"Cmm, mày không thấy mệt khi cứ bám theo tao à? Phiền phức, không cẩn thận tao đ/ấm cho đấy. Né xa tao ra."
Lam Ngọc bị ngã đ/au, lồm cồm bò dậy, đứng khép nép trước mặt tôi, đôi mắt ầng ậng nước, hai má đều đỏ lên. Cậu ta giương đôi mắt ấy nhìn tôi van nài:
"Nhưng em rất thích anh mà. Anh đồng ý làm bạn trai em nhé? Em...em có tiền, em có thể chăm sóc anh tốt hơn, anh muốn cái gì em cũng có thể cho mà..."
Vừa nói cậu ta vừa rút một xấp tiền dúi vào tay tôi.
Tôi hơi rung động.
Nhà tôi nghèo, toàn bộ tiền đi học đều dựa vào hoàn cảnh gia đình mà được miễn học phí, còn được chu cấp khoản nhỏ. Ba mẹ tôi sớm bỏ đi biệt xứ, tôi vừa phải đi học vừa tự ki/ếm tiền nuôi bản thân, vì thế tôi rất thèm tiền. Nhìn đống dày cộm trong tay, tất nhiên tôi không thể cưỡng lại sức hút của nó.
Tôi cầm lấy xấp tiền, cười khẩy, nói:
"Thôi được rồi, nếu mày ng/u ngốc đồng ý đưa tiền cho tao như vậy, thì tao miễn cưỡng làm bạn trai mày."
Lam Ngọc nghe xong liền sung sướng cười rạng rỡ, như sợ tôi đổi ý vội vã bước đến cẩn thận nắm lấy tay tôi. Ánh nắng ban mai rọi xuống, phủ lên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của cậu ta, trong đôi mắt có tia sáng vụt qua, vẻ mặt hưng phấn, chất giọng ngọt ngào vang lên:
"Vâng, anh nói gì em cũng nghe, anh muốn gì cũng được."
Tôi đang đếm tiền, không để ý biểu cảm kì lạ của cậu. Trong lòng đang nghĩ tên này cái gì cũng tốt, mỗi tội đầu óc không được bình thường.
Mãi sau này tôi mới biết cậu ta không bình thường thật.
Bình luận
Bình luận Facebook