Thế gian này đã đi/ên đảo đến mức này rồi sao?
Nhìn nàng khóc đến tội nghiệp, dù gì cũng chỉ là một hài tử mới chừng mười mấy tuổi, ta liền nhẹ giọng an ủi:
“Ngươi không có huynh đệ sao?”
Hoàng đế càng thêm uất ức: “Nếu có huynh đệ, ngai vị này há lại đến lượt ta?”
“Ồ, vậy thì Tiêu gia các ngươi vẫn là tuyệt hậu rồi.” Ta thản nhiên nói.
“Vì sao?”
“Bởi vì ta là nam nhân.”
---
Trong điện thoáng chốc im lặng như tờ.
Sau đó, một tiếng gào khóc x/é gan x/é ruột vang lên:
“KHÔNG!!!”
Chờ nàng khóc mệt, ta mới bắt đầu lấy tình động lòng, lấy lý thuyết phục:
“Ngươi họ Tiêu, hài tử do ngươi sinh ra chính là huyết mạch của ngươi, đương nhiên cũng họ Tiêu. Chỉ cần ngươi sinh được con, chẳng phải Tiêu gia đã có hậu rồi sao?
“Đợi khi ngươi có th/ai, thì cứ việc dưỡng bệ/nh nghỉ ngơi. Dù sao chính sự cũng do Tiêu Thượng Hoài xử lý, cũng không ảnh hưởng gì cả.
“Ngươi siêng năng một chút, mỗi năm sinh một đứa, chờ sinh được hoàng tử, thì truyền ngôi cho nó. Như vậy ngươi có thể giải thoát, Tiêu Thượng Hoài cũng có thể giải thoát, nhất cử lưỡng tiện a!”
Hoàng đế nghe mà ngẩn ngơ, dường như đang nghiêm túc suy xét tính khả thi của kế hoạch này.
Ta đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ vai nàng, cổ vũ như bậc trưởng bối dạy dỗ hậu bối:
“Hy vọng ngươi sớm nghĩ thông suốt, hoàng thẩm xin cáo từ trước.”
Nói xong, ta ung dung rời khỏi Kỳ Lân Cung.
Đưa mắt nhìn quanh, lại không thấy Tiêu Thượng Hoài đâu cả.
Ngược lại, lại thấy Trương Thiên Sư đang nghênh đón ta.
Bình luận
Bình luận Facebook