Khi Bùi Chiêu Dã quay lại trường, tôi đang cắm cúi vạch chữ Chính trên bàn cậu để đếm số ngày nằm viện. Chữ Chính thứ hai mới vạch được ba nét, xung quanh đã vang lên những tiếng xì xào bàn tán.
Dáng người cao g/ầy, đôi mắt đen vô h/ồn, thân hình còn tiều tụy hơn trước khi nhập viện. Tôi lập tức đứng phắt dậy, không nói không rằng xông tới xách cặp giúp cậu. "Sao ra viện không báo trước cho tôi?"
Cậu như tờ giấy trắng, không sắc m/áu cũng chẳng biểu cảm. "Tại sao phải báo cho cậu?"
Tôi hơi tủi thân: "Tin nhắn cũng không rep..."
"Ừ, không muốn rep." Cậu lạnh lùng ngồi xuống, cầm cục tẩy của tôi xóa sạch những chữ Chính trên bàn. Xóa xong cậu lại dừng tay, bởi bên dưới còn hình chú mèo cầu phúc tôi vẽ.
Xóa hết mèo, lộ ra lá bùa bình an. Dưới lá bùa lại hiện ra kinh văn chúc phúc tôi chép.
"Vẫn còn gi/ận tôi à? Xin lỗi, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm, n/ổ phổi đ/au lắm nhỉ? Giờ thở có đều không? Khó chịu thì phải nói với tôi..."
Bùi Chiêu Dã nhíu mày bực dọc: "Phải nhắc bao nhiêu lần nữa? Là tràn khí màng phổi, với lại là tái phát lần hai, không liên quan gì đến cậu."
Trong mắt cậu, tôi hẳn là đứa ngốc không biết nghe lời. Cứ khăng khăng hỏi cậu có đ/au không, hứa hẹn đền bù. Nhưng tôi thực sự không yên lòng được.
Những ngày qua mỗi lần nhắm mắt, cảnh tượng hôm đó lại hiện về. Giờ thể dục hôm ấy, Bùi Chiêu Dã một mình ngồi nghỉ dưới gốc cây. Cậu luôn trầm lặng, chuyển trường được nửa kỳ mà chẳng giao tiếp với ai nếu không cần thiết.
Là bạn cùng bàn kiêm lớp trưởng, tôi mấy lần muốn giúp anh hòa nhập đều thất bại. Quả bóng văng ra ngoài lưới, tôi kéo lại đứa định chạy đi nhặt, nhất quyết bắt Bùi Chiêu Dã đi lấy.
Cậu lạnh lùng liếc quả bóng, đối mặt với tôi qua tấm lưới vài giây, rồi chống tay đứng dậy. Lúc ấy tôi không nhận ra bàn tay cậu siết ch/ặt vì khó chịu, hay vẻ tái nhợt trên gương mặt.
Chỉ mải mưu tính: đợi cậu nhặt bóng về sẽ kéo vào cuộc chơi. Con trai mà, chơi vài trận bóng là thân. Rồi cậu sẽ quen dần, có bạn bè, trở nên hoạt bát...
Tiếc thay. Bóng chưa nhặt được, người đã gục xuống. Tôi đứng hình nhìn cậu ôm ng/ực, mặt mày đ/au đớn. Thế giới như bật chế độ quay chậm, nắng chói chang, tiếng người biến mất, ve kêu râm ran. Từng khung hình chậm rãi c/ắt x/é tâm can.
Bình luận
Bình luận Facebook