8
Chồng cũ của Chu Tâm đi đến nhà trẻ gây chuyện.
Vừa lúc Chu Tâm cùng Điềm Điềm đang nói chuyện.
Trần Thời Ôn vì bảo vệ bọn họ mà bị thương.
Nhưng tôi không bao giờ nghĩ tới, anh sẽ cho rằng là tôi gọi chồng trước của Chu Tâm đến.
Sau một hồi ù tai, tôi cố gắng duy trì chút bình tĩnh cuối cùng:
“Chu Tâm nói?”
“Cô ấy cái gì cũng không có nói.”
Trần Thời Ôn lạnh lùng nói, nhưng đáy mắt lại rõ ràng mang theo tức gi/ận cùng thất vọng: "Hạ Vãn, Chu Tâm là em gái ruột của em, nhưng tại sao em luôn dùng loại tâm tư đ/ộc á/c nhất này để nghi kỵ cô ấy!"
Em gái ruột?
Tôi gi/ật giật khóe miệng, chỉ cảm thấy buồn cười.
Lúc Chu Tâm cố ý dẫn dắt những người khác đến b/ắt n/ạt tôi, nó cho tới bây giờ cũng không nhớ tới tôi là chị gái của nó.
Trần Thời Ôn biết rõ.
"Anh biết Chu Tâm thu âm một đoạn video cho tôi xem không?"
Tôi ngẩng đầu nhìn Trần Thời Ôn, ánh mắt chua xót vô cùng.
Trần Thời Ôn nhíu mày: "Biết.”
“Em chỉ là muốn cho chị nhìn xem sau này Thời Ôn sẽ trông con sẽ như thế nào.”
Chu Tâm mở miệng, hốc mắt đỏ bừng.
Cô nhờ nữ cảnh sát mang Điềm Điềm ra ngoài chơi trước, sau đó gắt gao nhìn chằm chằm tôi: "Em biết từ sau khi em trở về, chị vẫn luôn sợ em sẽ cư/ớp Thời Ôn đi, thậm chí cả ngày đều nghi thần nghi q/uỷ. Nhưng tối chủ nhật, hiện tại em đã có Điềm Điềm. Em chỉ muốn Điềm Điềm có thể vui vẻ, em không muốn để cho con bé ở nhà trẻ bị m/ắng là giống con hoang không có ba, cho nên hoạt động gia đình lần này em mới đặc biệt nhờ Thời Ôn --"
“Chị có biết em và Điềm Điềm mất bao lâu mới thoát khỏi địa ngục đó không?”
Nói đến phần sau, Chu Tâm gần như không để ý tới hình tượng bắt đầu hết lên đến khàn cả giọng.
"Chu Vãn, chị h/ận em đến như vậy sao? Chị muốn làm gì thì nhắm vào một mình em là được rồi, tại sao chị lại kéo Điềm Điềm vào!"
Cũng chính vào lúc này, mẹ tôi lững thững chạy tới.
Bà ta không nói một lời liền hung hăng t/át tôi một cái, trong giọng nói tràn đầy chán gh/ét: "Mày đã cư/ớp đi hạnh phúc của em gái ruột của mày, mày còn muốn thế nào?”
Những lời này tôi cũng nghe nhiều rồi.
Sau khi Chu Tâm vướng vào cuộc hôn nhân bất hạnh, mẹ tôi liền nhận định là bởi vì tôi cư/ớp đi Trần Thời Ôn, tất cả đều trách tôi.
Nhưng bà ta cũng không dám nói như vậy trước mặt Trần Thời Ôn.
Đây là lần đầu tiên.
Vì thế tôi nhìn về phía Trần Thời Ôn.
Anh đang cau mày, đáy mắt tựa hồ hiện lên một tia đ/au lòng.
Nhưng cảm xúc đó nhanh chóng biến mất.
Trần Thời Ôn rất ít khi bộc lộ cảm xúc quá rõ ràng trước mặt tôi.
Anh không quen với việc đó.
Ngay cả thỉnh thoảng thân mật, cũng đều là năm năm qua tôi từng chút từng chút chậm rãi làm cho anh thích ứng.
Tôi nhìn thấy Trần Thời Ôn theo bản năng muốn đi về phía tôi, rồi lại bị Chu Tâm giữ ch/ặt.
Nó thấp giọng thỉnh cầu: "Anh đi cùng em xem Điềm Điềm có được không? Bình thường Điềm Điềm ỷ lại vào anh nhất, chuyện hôm nay chắc chắn sẽ làm con bé sợ muốn ch*t.”
Vì thế Trần Thời Ôn dừng lại.
Nhưng cuối cùng anh vẫn đi tới trước mặt tôi.
“Em không có gọi tên đàn ông kia tới.”
Tôi hít một hơi thật sâu.
Mặt đ/au dữ dội.
Đau quá.
Đau lắm.
Nhưng dựa vào cái gì mà người đ/au vẫn luôn là tôi?
Vì vậy tôi nở ra một nụ cười lạnh: "Trần Thời Ôn, tôi còn chưa hạ tiện đến mức muốn dùng loại th/ủ đo/ạn này!Anh cũng có thể đi tra ghi chép thông tin của tôi, các loại ghi chép tùy anh tra, chuyện không làm tôi sẽ không thừa nhận!"
“Em về trước đi.”
Trần Thời Ôn không trả lời tôi.
Anh chỉ cúi đầu nhìn tôi, trong giọng nói là vô số mệt mỏi cùng bất đắc dĩ hiếm thấy: "Sau khi trở về nghỉ ngơi thật tốt, anh sẽ xử lý tốt chuyện này.”
Trần Thời Ôn là một người rất có trách nhiệm.
Và tôi là vợ anh.
Vì vậy, anh ta sẽ dọn dẹp "mớ hỗn độn" cho tôi.
Tựa như lúc trước anh sẽ thay Chu Tâm xử lý tốt tất cả cục diện rối rắm.
Nhưng rõ ràng, Trần Thời Ôn không tin tôi.
Nhận thức rõ ràng được điểm này, tôi nói không nên lời, một chút hy vọng lúc trước còn sót lại kia cũng hoàn toàn tan biến.
Tôi im lặng nhìn Trần Thời Ôn, đột nhiên nở nụ cười.
Lại hỏi anh: "Trần Thời Ôn, có phải anh hối h/ận rồi không?"
Thân thể Trần Thời Ôn cứng ngắc trong chớp mắt.
“Hạ Vãn!”
Anh thấp giọng ngăn cản.
Tôi cũng không để ý, tự mình nói tiếp:
“Nhưng anh dựa vào cái gì hối h/ận? Rõ ràng lúc trước là anh nói anh cũng - -”
Rất thích tôi.
Ba chữ cuối cùng vẫn không thể nói ra.
Trần Thời Ôn ngắt lời tôi.
Anh tựa hồ ẩn ẩn nhận ra cái gì, theo bản năng bắt lấy tay tôi:
“Em chờ anh trở về.”
Như thể đã thỏa hiệp, Trần Thời Ôn hiếm có khi mềm giọng.
Anh ôm lấy tôi, nhẹ giọng: "A Vãn, em chờ anh về rồi nói sau được không?”
Tôi nhìn thấy Chu Tâm phía sau Trần Thời Ôn lộ ra thần sắc gh/en tị.
Nhưng lần này trong lòng tôi không có bất kỳ d/ao động nào.
Không đợi nữa, Trần Thời Ôn.
Dựa vào cái gì tôi vẫn phải chờ đợi anh chứ?
Bình luận
Bình luận Facebook