“Thả ra! Ngoại ơi, giặt lắm, sợ lắm!”
Tiếng kêu thảm thiết gái trước lúc lâm chung nghìn kim đ/âm tim tôi.
Theo lời bé, dường đã bé rồi bấm nút khởi động, đứa gái bé bỏng.
Nhưng dám tin.
Mẹ bị t/ai n/ạn liệt nửa suốt ngày bất động trên giường.
Bà làm hại cháu? Hơn nữa mọi việc uống vệ sinh bà phải nhờ chăm sóc.
Cảnh sát găng lấy khe cao su giặt những sợi tóc mảnh li ti.
Dựa đoạn ghi âm, bằng chứng nỗi nghi ngờ dồn tôi.
Tôi đờ đẫn lâu, chợt nhớ mình lắp camera nhà.
Trên màn hình chiếc camera đời cũ hiện hình đen trắng mờ mịt.
Trong màn hình, gái quỳ ở dưới sàn, từ về giặt.
Nhưng kì lạ thay, đầu xoay ngược 180 độ sau!
Gương bé ngập sợ hãi, tròng mắt trợn ngược mức còn nhìn
thấy tròng trắng, há hốc cuống lưỡi đỏ lòm!
Rõ ràng bé muốn cái giặt.
Thế mà chân cứ bị ai điều khiển, ép phải trong.
Không bao lâu chiếc giặt nhiên tự khởi động, nước xối cùng hét thất thanh gái vang thảm thiết...
Cảnh sát kết luận giặt bị dẫn cái thương tâm.
Nhưng tin, chiếc giặt này mới m/ua tháng trước, hỏng?
Nhân viên y kết thúc khám nghiệm lúc hoàng hôn.
Trong căn phòng nồng nặc mùi th/uốc sát trùng m/áu tanh, quỳ sát đất, ôm khư khư bộ quần áo gái mà khóc nấc lên.
Cái bé quá kỳ lạ.
Chiếc giặt đặt ở công.
Nhưng trước bé rất sợ phải tới khu vực công ấy.
Ngay khi bóng chơi yêu thích lăn công, cũng nhất quyết bước nhặt.
Thậm còn cho ấy.
Khi bé, r/un r/ẩy trả lời: “Ngoại đang ở đấy, tóc bà dài lê thê, đầy m/áu, trông đ/áng s/ợ lắm. Mẹ ơi sợ, muốn tới đó.”
Mẹ tóc ngắn, liệt giường nhiều năm, ngay tiểu tiện cũng phải dùng bỉm. Làm bà đứng ở công được?
Bình luận
Bình luận Facebook