Trên đường đi, tôi gặp Lâm Uyển.
“Sao mày dám làm vậy hả Lâm Nhiễm?”
“Cậy mặt giống tao nên muốn câu dẫn Trì Dã đúng không?”
“Mơ đi, mày không phải gu của anh ấy đâu.”
‘Lâm Uyển giả thanh cao đến phát ngán. Từng công khai từ chối Trì Dã để tỏ vẻ ngông, tưởng anh sẽ đuổi theo. Ai ngờ đối phương đếch thèm để ý.’
‘Đúng thế, trò "m/ập mờ" lỗi mẹ rồi.’
‘Thấy Trì Dã 3 tháng không nhắc tên, sốt ruột lại lòe thiên hạ đây mà’
‘Giờ thấy anh ấy với Lâm Nhiễm thân thiết thì đi/ên tiết. Đúng là đồ đi/ên kh/ùng!’
Tôi lờ cô ta, m/ua nước xong mới vào nhà thi đấu.
Trận đấu bỏ lỡ ba tháng trước, lần này tôi giữ đúng hẹn.
Trì Dã mặc đồ thể thao đứng giữa sân, nổi bật hẳn lên.
Khí chất tuổi trẻ căng tràn, tỏa ra sức sống rạng rỡ.
‘Xin lỗi nhưng tôi là mèo thích ngắm "hàng dưới". Chỗ ấy... của ảnh to thật.’
‘Nghe mà tim đ/ập chân run’
‘Gh/en tị Lâm Nhiễm gh/ê, sao có thể vừa có tình vừa có tiền thế?’
‘Nhận lấy vận may siêu cấp của Lâm Nhiễm!’
‘+1’
‘+10086’
Má tôi hơi ửng hồng khi nhìn bóng lưng anh trên sân.
Trì Dã rê bóng qua mốc 3 điểm, bật nhảy ném rổ chuẩn x/á/c.
Cả sân vỡ òa.
Ánh mắt anh lướt qua khán đài như tìm ki/ếm điều gì.
Khi gặp ánh mắt tôi, khóe miệng anh không kiềm được mà cong lên.
Giờ giải lao, Trì Dã thẳng tiến về phía tôi.
Mồ hôi lăn dọc theo đường hàm góc cạnh.
Gợi cảm. Nóng bỏng.
Anh dừng trước lan can khán đài thở dốc, mắt không rời tôi.
‘Áaaaa! Cách anh ấy chạy tới giống chó lớn đòi kẹo chủ nhân quá! Lông ướt nhẹp luôn này!’
‘Tình tiết phim ngôn tình xịn xò!’
‘Thở dốc thế này, không biết lên giường sẽ…’
‘Phù phù, nuốt không kịp luôn’
‘Lượn ngay đi ki/ếm bạn trai thực hành thôi’
‘Chị trên kia ơi, làm ơn kể chi tiết hơn được không ạ?’
Tôi lấy chai nước trong túi: “Nè~”
Đám đồng đội phía sau anh đồng thanh: “Ôi dà~”
‘Ôi dà ôi dìa~’
‘Ngọt lịm tim! Các cô có cảm nhận không khí này không? Chẳng nói gì mà ngập tràn tình tứ!’
‘Cho tôi xin một tập phim phân x/á/c để hạ hỏa’
Trì Dã đỏ mặt.
Khi nhận chai nước, ngón tay anh chạm nhẹ vào tay tôi.
Tôi như bị điện gi/ật, hơi nóng bừng lên mặt.
Anh ngửa cổ uống nước, yết hầu lăn nhẹ.
Đồng đội vẫn trêu: “Trì ca, nước có ngọt không? Cho em ngụm nhé?”
“Tay anh run lẩy bẩy thế?”
Trì Dã đẩy chai nước về phía tôi, quay sang: “Cút!”
“Em hiểu! Thắng trận này về khoe chị người yêu hả?”
“Vâng lệnh, nhường sân khấu cho anh thể hiện đây!”
Trong tiếng cười đùa, tôi thấy rõ Lâm Uyển ở dãy ghế đối diện đứng phắt dậy, mặt trắng bệch.
Bình luận
Bình luận Facebook