Tôi mơ mơ màng màng, bị tiếng gõ cửa đ/á/nh thức.
Quấn chăn ra mở cửa, Trì Thịnh đứng đó, lặng lẽ giữa bóng tối.
Anh bước vào, cánh cửa sau lưng khép lại “rầm” một tiếng.
Trì Thịnh mặc nguyên một cây đen, thân hình cao lớn che khuất ánh sáng lờ mờ.
Cằm anh ẩn sau lớp áo khoác, tóc có chút rối, còn vương vài giọt nước.
Anh trông rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt thì sâu thẳm, mang theo thứ cảm xúc khó đoán.
Ánh mắt anh lướt nhẹ qua tôi, tôi buông tay, chăn rơi lả tả dưới đất.
Tôi vòng tay lên cổ anh, hôn lên.
Môi Trì Thịnh lạnh, áo khoác cũng lạnh, còn mang theo hơi ẩm lành lạnh.
Anh rất cao, tôi phải kiễng chân hết sức mới chạm được.
Trì Thịnh hơi cúi đầu, vừa đáp lại nụ hôn, vừa cởi áo khoác ướt.
Cánh tay anh quấn lấy eo tôi, ng/ực anh nóng rực xuyên qua lớp vải mỏng truyền tới.
Bàn tay anh đỡ sau đầu tôi, hơi tách ra một chút.
Giọng anh khẽ khàng, trầm thấp:
“A Tầm, em uống rư/ợu à?”
“Ừm? Một chút thôi.”
“Em sao thế?”
“Không sao cả.”
“Không muốn nói thì thôi.”
Trì Thịnh bế bổng tôi lên, tôi vòng chân quanh eo anh.
Anh bế tôi đi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt tôi xuống giường.
Tôi nghe tiếng nước trong phòng tắm, bỗng cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Sau khi tắm xong, Trì Thịnh vén chăn lên định lên giường.
Tôi quay lưng về phía anh, bị cánh tay anh vòng qua eo kéo sát vào lòng.
Anh không mặc áo, lồng ng/ực ấm nóng áp vào lưng tôi, ôm tôi gọn gàng vào lòng.
Trì Thịnh hôn lên tai tôi một cái:
“Ngủ đi.”
Tôi: ???
“Không làm à? Vậy anh tới đây làm gì?”
Trì Thịnh bật cười, khẽ m/ắng:
“Trong đầu em ngoài mấy chuyện đó ra, còn có gì khác không?”
“Thì… anh…”
“Anh thấy tâm trạng em không tốt, đến để ngủ với em, ngủ trong sáng.”
“Ồ.”
Tôi chọc chọc ngón tay đang đưa tới của anh.
“Sao? Định yêu anh rồi hả?”
“Không có đâu. Trì Thịnh, nếu mai tỉnh dậy… anh có biến mất không?”
“Tất nhiên là không. Anh sẽ ngủ với em cả đời.”
Bình luận
Bình luận Facebook