Sau đêm nay, Tống Tân Nguyệt trở thành phi tử được sủng ái nhất hậu cung.
Ai cũng nói hoàng thượng vì mỹ nhân mà lạnh nhạt với Thục quý phi, quý phi tức gi/ận nh/ốt mình trong phòng đ/ập phá đồ đạc suốt ngày.
Bảo bối mà Lăng Vân Xuyên nâng niu cất giữ, sợ bị người khác h/ãm h/ại, cuối cùng đã lộ ra ngoài.
Sự đố kỵ với Lục Càn đã làm hắn lu mờ lý trí.
Hắn ta mỗi ngày đều ghé thăm Tống Tân Nguyệt, thậm chí là ở lại cung của nàng ta.
Tẩm cung của Tống Tân Nguyệt trở thành triều đình thứ hai.
Ngay khi Lăng Vân Xuyên thượng triều, những người khác liền lũ lượt ngồi đợi tại cung của nàng ta.
“Tống mỹ nhân quả thật thâm tàng bất lộ, đến quý phi cũng không thể so với vinh sủng mà hoàng thượng dành cho người.”
Tống Tân Nguyệt kéo cổ áo, cố ý che đi dấu hôn mờ mờ trên cổ.
“Xoẹt xoẹt”
Vô số ánh mắt đầy d/ao găm chĩa thẳng vào nàng ta.
“Nghe nói cách đây mấy đêm, phát hiện có một nam nhân trong phòng của người?”“Khục…”
Tôi hắng giọng, liếc nhìn Ban tiệp dư:
“Đừng nhắc chuyện này.”
“Bệ hạ đã không để tâm, chúng ta có thể nói được gì chứ?”
Ánh mắt đố kỵ càng tăng cao, như có thể biến thành thực thể.
Đám phi tần nghiến răng, trừng mắt, h/ận không thể gi*t nàng ta ngay.
Tống Tân Nguyệt là thứ nữ, thân mẫu lại là vũ nữ thấp kém.
Trong tất cả cung tần mỹ nữ ở đây, gia thế nàng ta là kém nhất.
Ngay cả tôi và hoàng hậu cũng chưa từng được nhận vinh sủng, lần nào cũng bị nàng ta cư/ớp mất.
Lúc này, Tống Tân Nguyệt trở thành mục tiêu công kích.
Sự tình đã phát triển theo hướng mà Lăng Vân Xuyên không thể kiểm soát được nữa.
Hắn ta bắt đầu lạnh nhạt với Tống Tân Nguyệt, ngày càng lui tới cung tôi nhiều hơn.
“Ái phi, đây là th/uốc do trẫm đặc biệt bảo thái y viện kê đơn cho nàng, nàng tranh thủ uống khi còn nóng.”
Lăng Vân Xuyên đích thân bưng th/uốc, đút cho tôi uống.
Để tôi không thể phát hiện mình có th/ai, hắn ta mời thái y đến bắt mạch cho tôi.
Thái y nói, tôi suy nghĩ nhiều, can khí ứ đọng, dẫn đến kinh nguyệt không đều.
Uống vài thang th/uốc điều chỉnh sẽ ổn định.
Đối với Lăng Vân Xuyên, đứa trẻ này chỉ có tác dụng là tăng mâu thuẫn giữa tôi và hoàng hậu.
Hiện tại, hoàng hậu đang hôn mê bất tỉnh, chỉ mình tôi nắm quyền chốn hậu cung.
Đứa trẻ này, lại càng không có giá trị gì lúc này.
Tôi giả bộ bình tĩnh nhận chén th/uốc từ hắn ta, cố không để tay mình r/un r/ẩy.
“Hoàng thượng, th/uốc này nóng quá, để lát nữa hãy uống.”
Lăng Vân Xuyên cầm thìa, múc một muỗng th/uốc đưa sát miệng tôi:
“Ngoan, tranh thủ uống lúc nóng thì th/uốc sẽ có tác dụng hơn.”
Tôi nắm ch/ặt tay dưới gầm bàn, tim tôi hồi hộp đến mức nhảy muốn nhảy khỏi lồng ng/ực.
Nếu như bây giờ làm đổ chén th/uốc, liệu có khơi dậy sự nghi ngờ của hắn hay không?
“Bệ hạ!”
“Có người tự tiện xông vào Trích Tinh điện!”
Thị vệ thân cận của Lăng Vân Xuyên xông vào, tôi giả vờ kinh hãi, đột ngột đứng lên:
“Trích Tinh điện của Tống mỹ nhân?”
“Không lẽ là Lục Càn lại tới?”
“Rắc!”
Lăng Vân Xuyên ném chén th/uốc xuống, đôi mắt long lên đầy sự khát m/áu:
“Hay, hay lắm!”
“Tàn dư tiền triều, còn dám tới!”
Bình luận
Bình luận Facebook