Bình thường nhị công tử là người tài tình nhạy bén, hiếm khi bộc lộ cảm xúc của mình. Nhưng lúc này biểu cảm anh ấy lại có vẻ bối rối, nói không lưu loát: "Tôi là con của q/uỷ nơi âm dương, không cần phải ăn đồ của con người. Bây giờ em thành ra như vậy cũng là do tôi gây ra."
Tôi không hiểu.
Anh ấy quay người, đưa lưng về phía tôi, kiên nhẫn giải thích.
Anh ấy nói rằng có một con thú hung dữ sống trong tim anh ấy, mỗi đêm đều gào thét muốn ăn thịt tôi.
Đôi khi anh ấy có thể kiểm soát sự kí/ch th/ích này, nhưng có lúc không thể.
Khi anh ấy không thể kiểm soát nó, anh ấy sẽ mất trí. Đến khi anh ta tỉnh dậy lần nữa thì anh ấy đã làm chuyện có lỗi với tôi.
"Xin lỗi."
Không nghe thấy tôi phản ứng lại, vai của Đỗ Trạch Thần càng lúc càng cứng ngắc.
Sau một lúc im lặng, anh ta quay lại, chỉ vào cửa bảo tôi đi đi, anh ta đã lo liệu xong mọi thứ, tôi hãy đi càng xa càng tốt, đừng bao giờ quay lại đây.
Tôi là một đứa bướng bỉnh, tôi không những không rời đi mà còn ngang ngược ôm lấy anh ấy.
Anh ấy muốn đẩy tôi ra, nhưng tôi giả vờ ho hai cái, tay anh ta lại ôm lấy tôi.
Tôi nhanh chóng gỡ bím tóc ra, buộc sợi dây màu đỏ ấy vào cổ tay tôi và anh ấy.
"Sau khi trưởng thành, công tử không bao giờ cho phép em đến gần. Lúc đó em cứ nghĩ rằng công tử gh/ét em, vì vậy em chỉ có thể gặp công tử trong mơ mà thôi."
Tôi giơ tay anh ấy lên tự hào nói: "Bây giờ em sẽ trói công tử lại thật ch/ặt."
Đỗ Trạch Thần vuốt mái tóc dài của tôi, luồn đôi tay bị trói bằng sợi dây đỏ vào mái tóc ấy, vuốt ve từ trên xuống dưới, cuối cùng vuốt ve eo tôi, cảm giác tê dại lan ra toàn thân. Đây là một cảm giác thực hoàn toàn khác với trong mơ.
Anh ấy lặng lẽ chuyển động, động tác thận trọng.
Tôi an ủi anh ấy: "Ai rồi cũng phải ch*t, em muốn ở bên cạnh công tử."
Nhưng đến lúc phải ch*t, tôi lại không đành lòng rời đi. Tôi nói với Đỗ Trạch Thần: "Đời này em chỉ có một điều hối tiếc."
Anh ấy nhẹ nhàng hỏi đó là gì.
"Trong sách nói rằng để trở thành vợ chồng nhất định phải có lễ thành hôn."
"Ý em là tam thư lục lễ*?"
*Tam thư lục lễ: chính là lễ nghi của người xưa trong việc cử hành hôn lễ truyền thống.
Tôi gật đầu: "Kiếp sau, nếu không đủ, thì một phần sính lễ cũng được, còn lại em bù cho công tử."
Đôi mắt anh ấy đỏ hoe: "Được, anh đợi em."
Giống như đã trải qua cả một đời, nhưng chẳng qua chỉ là một khoảnh khắc.
Bác gái cất đèn kéo quân đi, tôi hỏi bà ấy: "Không sợ tôi biết được chuyện này rồi sẽ phản bội lại sao?"
Bà ấy bình tĩnh nói: "Cô không dám."
Đúng, tôi không dám.
Bởi vì bà ấy đã đi theo Đỗ Trạch Thần nhiều năm như vậy, cũng chỉ có bà ấy biết làm thế nào mới có thể mang âm h/ồn quay lại.
Tôi biết những chuyện trong quá khứ này, càng sẽ cam tâm tình nguyện hợp tác với bà ấy.
Tôi sẽ thành th/uốc bổ giúp cho con trai bà ấy, bà ấy giúp tôi trả âm h/ồn về lại với chủ nhân của nó.
Đây chính là toàn bộ nội dung của giao dịch.
Bình luận
Bình luận Facebook