Chị dâu tôi đã ch*t, sao còn có thể hạ đ..ộc?
Chẳng lẽ tất cả chuyện này là do chị dâu tôi gây ra?
Tôi chợt nghĩ đến bà Lưu, có lẽ bà biết điều gì đó.
Chú cừu bị tr..ói trước cửa nhà bà Lưu vẫn đang gặm cỏ trên mặt đất, tôi mở cửa nhà bà Lưu.
Trong căn nhà nhỏ vẫn là một màu tối, chỉ có ánh nến trước giường phản chiếu khuôn mặt của bà Lưu.
"Bà ơi, bà ăn cơm chưa? Cháu mang cho bà hai cái bánh bao."
Tôi đặt hai chiếc bánh bao lên bàn, nhìn thấy cuốn sách phù thủy mà tôi đã đọc khi còn nhỏ đang ở trước bàn.
“Cháu ngoan, bà ăn rồi.” Bà nhìn tôi mỉm cười, cầm chiếc bánh bao lên bắt đầu ăn.
Tôi biết th..ần ki..nh của bà không được tốt, không để ý đến sự mâu thuẫn giữa lời nói và hành động của bà, bất giác nhìn vào cuốn sách trên bàn.
"Muốn đọc sách không, từ nhỏ cháu đã thích đọc sách." Bà ấy đưa cho tôi cuốn sách phù thủy và nói một cách trìu mến.
Tôi không kìm chế được liền lật ra xem, cuối cùng cũng tìm được những trang ghi chép về cổ trùng.
Càng xem lông mày càng nhíu lại, tôi nhớ ra lần trước chị dâu tôi ngh/iền n/át x..á..c một con côn trùng, chắc chắn đó là cổ trùng do chị dâu tôi gieo xuống.
Nhưng đúng như lời bác sĩ làng nói, cổ trùng không cần phải kích hoạt, một khi đã kích hoạt, chỉ có chủ trùng mới có thể giải trừ được.
Lật thêm vài trang nữa, vài từ mô tả chiếc trống chị em lập tức khiến tôi chú ý.
Bình luận
Bình luận Facebook