Thảo Nguyên đại ca gửi cho tôi cả đống thông tin về người trong mộng của ảnh, từ thói quen, sở thích đến cả miêu tả ngoại hình.
Sau một hồi suy đi tính lại, tôi đi đến kết luận:
Thì ra Thảo Nguyên đại ca muốn tỏ tình với "huynh đệ" mà ảnh thầm thương tr/ộm nhớ.
May mà tôi có kinh nghiệm viết văn "thuần ái" phong phú, chuyện này cứ phải gọi là "dễ như ăn cháo".
Gõ xong chữ cuối cùng, tôi cố chống chọi với hai mí mắt đang "đ/á/nh nhau", kiểm tra lại chính tả một lần nữa.
Sau khi x/á/c nhận "chuẩn không cần chỉnh", tôi gửi cho Thảo Nguyên đại ca: "Chúc đại ca cờ bay phấp phới!"
Thảo Nguyên đại ca ngay lập tức trả lời, nịnh bợ vài câu rồi biến mất tăm.
Dù sao thì cũng sắp "về vườn" rồi, ngày mai đi làm muộn để dọn đồ cũng không sao.
Chính nghĩa còn có thể đến muộn, thì đi làm muộn một chút có gì sai?
Tôi dụi mắt, mở lại file đơn xin nghỉ việc.
Sau một tràng "mật ngọt" rót vào tai, mấy lý do nghỉ việc tôi đã chuẩn bị sẵn tự dưng bay đâu mất tiêu.
Thôi kệ! Tôi gõ bừa một câu "Thông báo, tôi muốn nghỉ việc" rồi kết thúc một cách chóng vánh.
Khi gửi đơn xin nghỉ việc vào email của Cố Triệt, tôi đã buồn ngủ đến mức không nhìn rõ giờ ở góc màn hình bên phải nữa.
Ngay lập tức, tôi "đ/âm đầu" vào chiếc chăn mềm mại.
...
Đã lâu lắm rồi tôi mới có một giấc ngủ ngon đến thế. Khi tỉnh dậy, đã là giờ ăn trưa.
Mở điện thoại ra, trước mắt tôi là hàng chục cuộc gọi nhỡ.
Không ngoại lệ, đều là của Cố Triệt.
Chỉ là nghỉ việc thôi mà, có cần phải làm quá lên không?
Đúng là một gã đàn ông "nhỏ nhen".
Nghĩ vậy, tôi mở hòm thư, làm mới hộp thư đến mấy lần vẫn không thấy thông báo có thư chưa đọc.
Nói một cách nghiêm túc, nếu không được sự đồng ý của công ty, nhân viên vẫn có quyền tự ý nghỉ việc.
Nhưng phải thông báo trước ba mươi ngày.
Thế nên Cố Triệt hoàn toàn có thể dựa vào điều này để bắt tôi "làm trâu làm ngựa" thêm một tháng.
Hoặc là đòi tiền bồi thường "khủng".
Linh cảm chẳng lành, tôi nín thở mở giao diện chat Wechat.
Tôi: "Anh thấy file tôi gửi chưa?"
Tư bản đáng gh/ét có chút nhan sắc: "Ừm... thấy rồi."
Chỉ thế thôi à... Hết rồi sao?
Tôi: "Thế nên, không đồng ý?"
Tôi: "Tại sao? Không cho tôi lý do, tôi sẽ không bỏ qua đâu."
Đính kèm một cái sticker hình đầu gấu trúc nghiêm túc.
Tư bản đáng gh/ét có chút nhan sắc: "... Sao nhanh thế?"
Làm việc hai năm, tôi cảm thấy mình già đi ít nhất hai mươi tuổi.
Kiếp trước chắc chắn đã "gây nhiều nghiệp chướng", nên kiếp này phải dậy sớm đi làm.
Mỗi ngày, mông vừa chạm vào ghế làm việc là tôi lại cảm thấy như vừa "an nghỉ" vậy.
Niềm hy vọng duy nhất buổi sáng là nghĩ xem trưa ăn gì, niềm hy vọng duy nhất buổi chiều là nghĩ xem tối ăn gì.
Cứ phải gọi là "sống mòn từng ngày".
Tôi: "Nhanh chỗ nào?"
Tư bản đáng gh/ét có chút nhan sắc: "... Tôi cần phải suy nghĩ thêm."
Suốt hai năm ở công ty, tôi luôn cố gắng "tàng hình" hết mức có thể.
Sợ sếp kiểm tra công việc.
Vì nếu hắn kiểm tra, hắn sẽ nhận ra có tôi hay không cũng chẳng khác gì nhau.
Nhiệm vụ hàng ngày của tôi chỉ là biên tập vài video quảng cáo khô khan, rồi đăng lên các nền tảng mạng xã hội.
Dưới sự "vận hành chăm chỉ" của tôi.
Số lượng người theo dõi tài khoản chính thức của công ty đã đạt mức thấp kỷ lục trong lịch sử.
Bình luận
Bình luận Facebook