Trương Hàn ấp úng, ta liền thay hắn nói: "Nương, hôm nay khi chúng con nhìn thấy Dư cô nương, nàng đang bị người của Đại tiểu thư b/ắt n/ạt, nói là nàng câu dẫn cô gia của Đại phủ, còn mang th/ai hài tử của người nọ..."
“Cái gì?”
Ngô thị cả kinh, đứng lên tay áo quá nhanh đem chén trà trên bàn đổ xuống đất.
“Di mẫu, không có chuyện gì.”
Dư Tiểu Thanh vội vàng ngẩng đầu phủ nhận, lại ôm bụng của mình nói: "Thiếp mang th/ai chính là con của Hàn ca ca, thiên địa lương tâm, thiếp chỉ có một người đàn ông là chàng thôi!"
Sắc mặt Trương Hàn tái mét, nắm đ/ấm trong tay áo siết ch/ặt.
Lời Đại tiểu thư nói hắn cũng nghe lọt vào trong lỗ tai, Dư Tiểu Thanh cùng Triệu Tuấn An rốt cuộc có qu/an h/ệ hay không, hắn cũng không dễ phân biệt, nhưng hạt giống hoài nghi một khi gieo xuống, nào có dễ dàng tin tưởng như vậy?
Ngô thị không lên tiếng, lại nháy mắt với Trương Hàn để hắn nói với ta.
Ta một mực xuất thần, nghĩ kế tiếp nên làm cái gì bây giờ.
Lại không nghĩ tới một giọng nói đĩnh đạc mang chút oán gi/ận tiếng vang lên, đúng đúng Trương Bằng Viễn xông vào, "Không phải nói hôm nay tới đón ta sao, như thế nào xe ngựa không tới?”
Hắn một thân áo choàng màu trúc nhạt vạt áo đều là bùn, giày cũng bẩn thỉu không chịu nổi, mũ tóc lệch, một đôi mắt tức gi/ận hung hăng, trừng thẳng về phía ta, hiển nhiên là đem sai chỗ này trách lên người ta.
“Bằng Viễn!”
Ta khẽ nhíu mày, còn chưa lên tiếng Dư Tiểu Thanh đã gọi Trương Bằng Viễn.
Trương Bằng Viễn quay đầu nhìn lại, hơi sửng sốt rồi theo bản năng gọi: "Nương, sao người lại ở đây?”
Theo thanh âm này vừa thốt ra, cả sảnh đường đều yên tĩnh.
Trương Bằng Viễn sau khi biết liền che miệng mình, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút trắng bệch.
Ngô thị x/ấu hổ cười, "A Hành, chuyện này... chúng ta có thể giải thích, không phải như con nghĩ đâu.”
“Không phải ta nghĩ như thế nào?”
Ta cười lạnh liên tục, phất tay áo đứng dậy, "Thì ra cũng chỉ có ta là người ngoài, cả nhà các ngươi đem ta giấu diếm thật khổ sở rồi... Trương Bằng Viễn dĩ nhiên là con trai của phu quân cùng Dư cô nương!"
Trương Hàn cũng đứng lên theo, tựa hồ muốn đi đỡ Dư Tiểu Thanh, lại muốn tới trấn an ta, hai đầu do dự hắn đúng là không nhúc nhích.
Trong lòng ta kh/inh bỉ hắn nhu nhược không có lương tâm, nhưng trên mặt lại làm ra một bộ thương tâm muốn ch*t, "Các người lừa dối ta đến mức này, cuộc sống này cũng thật khó khăn.”
Ta lấy tay áo che mặt vội vàng chạy ra ngoài, trong lúc đó Trương Hàn cùng Ngô thị muốn ngăn cản ta, hết thảy đều bị Trọng Minh chắn ở phía sau, chỉ có thể nhìn ta một đường chạy xa.
Đợi đến trong phòng, ta mới ngưng diễn trò khóc lóc thẳm thiết đó, tinh tế suy nghĩ.
Trọng Minh đi theo, bẩm báo với ta, "Tiểu thư, bọn họ sắp xếp Dư Tiểu Thanh ở trong thiên viện trước, về phần Trương Hàn...... Sợ là không lâu sau sẽ tới phòng người.”
Bình luận
Bình luận Facebook