Sau khi ăn tối xong, Trần Tử đi rửa bát, tôi chơi điện thoại.
“Đinh!” Có người gửi tin nhắn cho tôi, tôi ấn vào xem, là Thẩm Diệc Hiên.
“Tiêu Tiêu, ăn cơm chưa? Tôi đã m/ua mì cậu thích ăn rồi, tôi muốn đến nhà cậu cùng ăn, được không?”… “Không cần đâu, tôi ăn no rồi.” - “Vậy chúng ta…” - “Được rồi, đừng nói nữa. Thẩm Diệc Hiên, tôi thật sự không thích cậu, đừng bám lấy tôi nữa, tôi không đáng để cậu làm vậy đâu.” Nói xong tôi liền vứt điện thoại sang một bên, xem còn chẳng thèm xem.
Mà tôi lại không biết Trần Tử đã đi tới sau lưng tôi rồi, cậu ta đi qua bên cạnh tôi, gọi tên tôi “Tiêu Tiêu”.
“Hử?… Ơ” Tôi bất ngờ bị cậu ta kéo bổ nhào vào lòng cậu ta. Trần Tử bế tôi đặt lên đùi cậu ta, ôm ch/ặt tôi vào trong lòng khiến tôi không cựa quậy được.
“Tiêu Tiêu ngoan, đưa lưỡi ra.” - “Cậu… Ơ…” Tôi vừa định bảo cậu ta buông tôi ra trước thì cậu ta đã trực tiếp hôn lên, đưa lưỡi vào trong khoang miệng tôi rồi.
Thời gian dường như trôi qua một lúc lâu, cũng hình như lại rất ngắn, Trần Tử liền buông tôi ra, mặt đầy nghiêm túc “Tiêu Tiêu, cậu là của tôi. Về sau không được gần gũi với những chàng trai khác. Nếu có chàng trai nào tỏ tình với cậu thì cậu phải từ chối ngay và nói với tôi nữa, biết chưa? Nếu không thì…”
“Tôi biết rồi, tôi biết rồi.” Tôi đỏ mặt đáp lại.
Trần Tử sau đó mới hài lòng cười cười “Được rồi, mau đi tắm rửa đi.”.
Tôi “Ừm” một tiếng liền quay người đi tắm.
Bình luận
Bình luận Facebook