29
Sau đó, tôi lại nằm viện thêm mấy ngày.
Phải nói là, khi đã bình phục, tôi thật sự không còn muốn ch*t nữa.
Lúc ấy, chỉ là lòng h/ận th/ù đã lấn át lý trí.
Nhìn ra bầu trời xanh biếc ngoài cửa sổ, tôi tự nhủ rằng đời người ngắn ngủi, chẳng đáng để làm nó ngắn thêm.
Vì tôi giờ đã trở thành Dương Quá, Hướng Thanh Ninh không cho phép tôi trở thành hiệp khách tay trái, mà chính tay cậu ta đã bón cơm cho tôi ăn từng muỗng.
Ban đầu cảm thấy khá ngượng ngùng…
Nhưng sau đó, cảm giác thật sự rất tuyệt.
Cậu ta một tay cầm giấy lau, một tay kẹp miếng thức ăn đưa đến miệng tôi, đôi mi dài rủ xuống, vẻ mặt nghiêm túc và chăm chú.
Đợi tôi ăn xong, Hướng Thanh Ninh mới ngẩng đầu lên, nhìn tôi ngạc nhiên hỏi: "Sao thế?"
Ngón tay tôi từ từ di chuyển, rồi nắm lấy tay cậu ta.
Hướng Thanh Ninh khẽ cười: "Sao? Nghĩ thông rồi, muốn làm bảo bảo của tôi à?"
Tôi nói: "Hướng Thanh Ninh, mấy năm qua cậu đã sống như thế nào? Cha cậu còn làm khó cậu không?"
Hướng Thanh Ninh khẽ cười khổ: "Cảm ơn cậu, sau ngần ấy năm cuối cùng cũng biết quan tâm đến tôi một chút.”
"Nhờ phúc của cậu, khi tôi vừa vào đại học, cả nhà họ đi du lịch tự lái, rồi xe rơi xuống hồ, tất cả đều mất."
Tôi kinh ngạc đến không thốt nên lời.
Hướng Thanh Ninh thở dài một tiếng: "Có lẽ con người là thế đấy, giờ tôi thực sự lại thấy nhớ họ.”
"H/ận thì đúng là có h/ận, nhưng h/ận th/ù theo thời gian cũng dần phai nhạt…”
"Mẹ tôi sau khi ly hôn với cha đã không còn cần tôi nữa, tôi không còn người thân, không còn nhà."
Đôi mắt đen của Hướng Thanh Ninh dần ngập tràn sự yếu đuối:
"Nghe thật nực cười, nhưng có lẽ sự ấm áp và thiện ý mà tôi nhận được nhiều nhất trong đời này, lại đến từ cậu.”
"Đối với cậu, có lẽ đó chỉ là một hành động đơn giản, nhưng với tôi, tôi lại tham luyến chút hơi ấm đó.”
"Cũng chính vì thế, tôi đã dành cho cậu những cảm xúc khác lạ. Nếu điều đó gây phiền phức cho cậu, tôi thật..."
Cậu ta định rút tay ra, nhưng tôi đột nhiên nắm ch/ặt tay cậu ta, nhìn cậu ta chằm chằm:
"Nếu tôi nói, tôi cũng như cậu thì sao?”
"Chỉ là lúc đó, tôi lún quá sâu, giữa h/ận th/ù và tình yêu, tôi đã chọn h/ận th/ù."
Ánh mắt của Hướng Thanh Ninh tràn ngập sự khó tin, dần dần mới bình tĩnh lại, ôm lấy tôi mà nói:
"Thẩm Hàm Chi, cậu thật đúng là đồ khốn!"
Tôi ôm lấy cậu ta, mặt dày đáp: "Đúng rồi, không khốn thì làm sao đến được hôm nay!"
"Nhưng mà." tôi nói: "Có chuyện này tôi rất tò mò, tại sao khi tôi đến quán bar và căn nhà nhỏ đó, cậu luôn xuất hiện như biết trước? Đây không phải là trùng hợp đúng không?"
Tôi cảm thấy thân thể của Hướng Thanh Ninh khựng lại.
Sau đó, cậu ta ho nhẹ rồi nói:
"Còn nhớ cái trang web mà tôi bảo cậu gỡ bỏ không? Đó là một trang câu cá, sau khi cậu nhấp vào và cấp quyền thông tin, tôi có thể lấy được vị trí của cậu.”
"Thám tử tư mà cậu thuê là bạn học của tôi, tôi tình cờ nghe anh ta phàn nàn về một khách hàng. Vì đạo đức nghề nghiệp, anh ta không tiết lộ quá nhiều, nhưng tôi đã đoán ra đó là cậu. Dựa vào hiểu biết của tôi về cậu, tôi chắc chắn cậu sẽ có hành động cực đoan. Tôi đành phải dùng hạ sách này..."
Tôi thật sự...
"Hướng Thanh Ninh, cậu đúng là đồ khốn lớn nhất luôn đấy!"
Hướng Thanh Ninh mặt dày hơn cả tôi: "Đúng rồi, hai đồ khốn kết hợp với nhau là vừa đẹp!"
Bình luận
Bình luận Facebook