Tôi cảm thấy Cố Quý An dạo này cứ kỳ lạ, lúc nào cũng như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Cuối cùng, sau bốn lần anh ấy gọi tên tôi rồi lại bảo "không có gì", tôi không nhịn được nữa: "Cố Quý An, anh muốn nói gì?"
Cố Quý An chăm chăm nhìn tôi, mấp máy môi: "Tiểu Trì... em đã có người mình thích rồi hả?"
Tay tôi đang xới cơm khựng lại, suýt nữa thì bị sặc. Cố Quý An vội chạy đến vỗ lưng tôi: "Hỏi thế thôi mà, phản ứng cần gì lớn thế."
Tôi vẫy tay, cố nhớ xem mình lỡ miệng lúc nào. Cầm ly nước anh đưa, mắt tôi láo liên khắp nơi trừ việc nhìn thẳng vào cậu ấy.
"Anh nghe ai nói thế?"
"Không phải em đã nhận thư tình của Lục Lê rồi sao? Em không thích cô ấy?"
Tôi bắt được từ trọng tâm, ngẩng phắt lên: "Sao anh biết tên cô ấy là Lục Lê?"
Giọng Cố Quý An gấp gáp, như đang cố chứng minh một chuyện cực kỳ quan trọng: "Anh đặc biệt tìm hiểu về cô ấy. Nên Tiểu Trì rốt cuộc em có thích cô ấy không?"
Tim tôi như bị bàn tay vô hình bóp nghẹt, sắp n/ổ tung. Tôi xới nát chén cơm, đột nhiên thấy mình thật nực cười.
Vừa nãy còn ảo tưởng Cố Quý An phát hiện ra gì. Hóa ra đối tượng anh ấy để ý đâu phải tôi, mà là Lục Lê.
"Không thích. Em từ chối cô ấy rồi." Tôi tức tối đưa cơm vào miệng, giả vờ như đang nhai Cố Quý An. Phát đi/ên mất thôi.
Cố Quý An thở phào, nụ cười lại nở trên mặt: "Vậy thì tốt, em không thích là tốt rồi."
Bình luận
Bình luận Facebook