Một câu của Phó Diệu khiến tim tôi thắt lại.
Không lẽ hắn nhận ra điều gì?
"Bình thường tan làm trưa là lập tức chạy đến tìm anh ăn cơm, hôm nay làm sao thế?"
Câu nói này vừa ra, n/ão tôi lập tức tràn ngập hình ảnh.
Toàn cảnh tôi và Phó Diệu mỗi trưa cùng ăn.
Vậy là trước đây, mỗi trưa tôi đều ăn cùng hắn?
Thảo nào trưa nay tôi lại đặt bữa ăn cho hai người.
"Ơ, em bận quá nên lẫn lộn cả."
"Đã bảo bao nhiêu lần rồi, nếu không kịp việc thì giao cho người khác, đừng có lần nào cũng ng/u ngốc đi giúp đỡ hết."
Phó Diệu lại tỏ vẻ không hài lòng.
Nhìn thấy dáng vẻ ấy, trong lòng tôi hơi sợ hãi.
Tôi vội vàng xúc vài miếng cơm, nói: "Em đói rồi" để đ/á/nh trống lảng.
May thay, nghe câu đó, Phó Diệu không tiếp tục giữ vẻ mặt lạnh lùng nữa.
Trong bữa trưa có món cà tím kho tàu trông rất hấp dẫn, tôi gắp một miếng định bỏ vào miệng thì đột nhiên một đôi đũa khác chặn ngang, cư/ớp mất miếng cà.
Tôi ngơ ngác nhìn Phó Diệu.
Đây là ý gì?
Không cho tôi ăn cơm sao?
"Không phải em không thích ăn cà tím à?"
Nghe anh ấy nói vậy, tôi chợt nhớ ra.
Ừ nhỉ, tôi đúng là không thích cà tím.
Lúc nào cũng cảm thấy mùi vị cà tím rất kỳ lạ, khó nuốt.
Nhưng lúc nãy là thế nào?
Tôi lại thấy món cà tím kho tàu này trông rất ngon.
Điều khiến tôi bất ngờ hơn là Phó Diệu lại biết tôi không thích ăn gì.
Tôi và anh ấy... không phải chỉ là bạn tình sao?
"Ăn nhiều cá vào."
Phó Diệu gắp một miếng cá cho vào bát tôi.
Cá chẽm hấp là món tôi thích ăn.
Nhưng lúc này ngửi mùi cá, tôi lại thấy hơi buồn nôn.
Lẽ nào xuyên vào truyện còn thay đổi cả khẩu vị của tôi?
Không biết có phải tôi biểu hiện gh/ét cá chẽm quá rõ ràng không, Phó Diệu hỏi: "Cá có vấn đề gì à?"
"Hình như... em không thích ăn cá nữa rồi."
Trên gương mặt bình thản của Phó Diệu hiếm hoi lộ vẻ ngạc nhiên.
Ngay sau đó, anh đặt tay lên trán tôi.
"Có phải không khỏe chỗ nào không?"
Cũng không phải không có khả năng này.
Buồn nôn cũng có thể do nóng trong, chắc trước khi xuyên vào truyện, cơ thể này ăn nhiều đồ nóng quá?
Bình luận
Bình luận Facebook