Khi Hàn Độ gọi điện đến, tôi đang đứng bên ngoài căn hộ ở phía nam thành phố.
"Tạ Uẩn, mày đang ở đâu thế?"
Tôi cúi đầu mân mê ổ khóa mật mã trên cửa: "Tao ở Nam Thành."
Hàn Độ hét lên đầy kinh ngạc: "Không lẽ mày thật sự để tâm đến Lâm Giản?"
Mật mã là gì nhỉ?
"Nghĩ gì đấy? Nó là con riêng của bố tao đó."
Đầu dây bên kia im lặng hai ba giây, sau đó là giọng Hàn Độ không tin nổi:
"Vãi! Bảo sao thấy mặt nó quen quen!"
"Mày chơi lớn thế á?"
[...]
Đúng là đầu óc thằng Hàn Độ hết th/uốc chữa.
Vừa cúp máy thì cửa mở.
Lâm Giản đứng ở ngưỡng cửa, thấy tôi liền tránh người sang:
"Thì ra là Tiểu Tạ tổng."
Tôi ngồi xuống đi thẳng vào vấn đề: "Nói đi, cậu muốn gì?"
Lâm Giản làm bộ ngây ngô: "Tiểu Tạ tổng, tôi không hiểu ý anh?"
Tôi gõ gõ mặt bàn ám chỉ: "Không phải cố ý lao vào tôi sao?"
Cánh tay Lâm Giản đang ôm lỏng tôi, bỗng buông thõng.
Hắn im lặng giây lát, khi ngẩng đầu lên đã mang vẻ mặt lạnh lùng, không còn dáng vẻ nịnh nọt yếu đuối ban nãa.
Lật mặt nhanh thật đấy.
Tôi nhướng mày.
Điều này khác hẳn với miêu tả về Lâm Giản.
"Tôi muốn gặp bố."
Nghe hắn nói vậy, tôi không ngạc nhiên.
Chỉ là chuyện nhỏ, làm anh cả đương nhiên phải đồng ý.
Lâm Giản không ngờ tôi đáp ứng dễ dàng thế:
"Anh không sợ tôi về tranh gia sản sao?"
Tôi bật cười: "Tôi không quan tâm mấy thứ đó."
Xét đến thân phận nh.ạy cả.m của Lâm Giản, tôi chọn lọc từ ngữ:
"Vả lại, sinh ra ở đâu không phải do cậu chọn. Cậu không có lỗi."
Tên bố alpha của tôi luôn vướng scandal tình ái, vốn thích th/ủ đo/ạn cưỡng đoạt.
Mẹ Lâm Giản là một trong những nạn nhân của ông ta.
Đang nói, tôi đứng dậy vô tình chạm phải chỗ đ/au mỏi.
Dạo này không hiểu sao, người lúc nào cũng ê ẩm không có sức.
Lâm Giản đột nhiên trợn mắt như phát hiện điều gì.
Tôi nghi hoặc: "Sao thế?"
Lâm Giản nhìn chằm chằm vào cổ tôi, sắc mặt phức tạp lắc đầu: "Không có gì."
Bình luận
Bình luận Facebook