Lại Là Tháng Tư Một Năm Nhân Gian

Chương 4

21/11/2024 17:13

4

Không biết qua bao lâu, tôi mới bình tĩnh lại.

Lúc tôi rời khỏi lồng ng/ực anh ấy, quần áo trước ng/ực anh đã ướt đẫm.

Anh ấy giơ một cánh tay lên, tôi lo lắng nhìn anh, hai tay cũng nắm anh thật ch/ặt, chỉ sợ anh ấy lại biến mất thêm một lần nữa.

Nhưng anh ấy không rời đi, cái tay kia đặt lên mặt tôi, lau nước mắt giúp tôi.

"Xin lỗi, lễ cưới của em bị tôi phá hủy mất rồi."

Tôi lắc đầu: "Viễn An, anh không cần xin lỗi em. Anh có thể xuất hiện trước mắt em một lần nữa, chuyện này là lòng tốt lớn nhất mà ông trời dành cho em rồi."

Anh ấy im lặng, không đáp lại lời này.

Chỉ nói: "Chân như thế nào, có thể đứng lên không, anh đưa em đi bệ/nh viện."

Tôi lắc lắc chân, đ/au đớn vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng được, có lẽ chỉ bị xước da.

Tôi kéo anh ấy đứng dậy: "Em không sao, không cần đi viện đâu."

Nói xong lời này, bầu không khí lại nặng nề.

Thực ra tôi có rất nhiều rất nhiều chuyện muốn nói với anh ấy, chỉ là nhiều năm không gặp, trong giây lát không biết nên mở miệng như thế nào.

Tôi bình tĩnh lại, làm ra vẻ thoải mái nói: "Đưa em về chỗ anh ở nghỉ một lát đi, Viễn An."

Anh ấy có vẻ chấp nhận sự thật rằng tôi không dễ dàng từ bỏ cho anh rời đi nên gật đầu.

Tôi còn tưởng phải trở lại bên ngoài gọi xe, không ngờ rằng, anh ấy dẫn tôi đi sâu hơn vào trong ngõ nhỏ.

Kéo tay anh cả một đường thì có vẻ không ổn, tôi chỉ có thể đi phía sau anh, nhẹ nhàng nắm một góc áo của anh ấy.

Lúc yêu đương trước đây, tôi thường làm như vậy.

Lúc ấy, Lương Viễn An đều đưa tay về phía sau nắm lấy tay tôi, sau đó kéo tôi lên bên cạnh anh ấy.

Nhưng lần này anh ấy không làm vậy.

Tôi bỗng nhiên thấy tủi thân, nhỏ giọng nói: "Viễn An, sao anh không dắt em nữa rồi."

Lương Viễn An im lặng một lát, mới nói: "Ngưng đừng quên, nay là lễ cưới của em đó."

Tôi cũng trở nên im lặng.

Đúng rồi, sao tôi có thể quên được.

Tôi còn đang mặc bộ váy cưới chính tay mình chọn trên người đây.

"Thế còn anh, anh nhớ tụi mình từng nói với nhau, sau này hai chúng mình kết hôn phải mặc một chiếc váy sa tanh đuôi cá không?"

Lần này anh ấy cũng không đáp lời tôi.

Tim tôi trong nháy mắt bị x/é thành trăm mảnh.

Tôi và Lương Viễn An là tình đầu của nhau, thi đại học xong, tôi thi vào đại học chính quy, anh ấy vào trường cảnh sát.

Tuy rằng cách biệt bốn năm, nhưng tình cảm giữa hai đứa tôi vẫn rất tốt.

Sau khi tốt nghiệp, tôi đặt chân ra xã hội làm việc, anh ấy chủ động đi làm cảnh sát nằm vùng.

Tôi muốn ngăn cản anh, nhưng tôi không nói ra được.

Anh ấy vốn dĩ có một gia đình hạnh phúc viên mãn, nhưng khi anh ấy còn bé, ba mẹ anh trong khủng bố tập kích đã qu/a đ/ời.

Cửa nát nhà tan, lúc đó anh ấy mới tám tuổi.

Tôi biết, ai cũng không thể ngăn cản anh được.

Sau đó, những thông tin liên quan tới anh ấy đều được giữ bí mật, trong mắt người ngoài, tôi trở lại trạng thái đ/ộc thân.

Chỉ có mình tôi biết, tôi vẫn luôn đợi ngày anh ấy bình an trở về.

Đáng tiếc là, tôi không đợi được.

Khi anh ấy nằm vùng đến năm thứ ba, tôi nhận được tin báo tử của anh ấy.

Buổi sáng hôm đó, tôi thấy tin thời sự thông báo một vụ n/ổ lớn đã xảy ra ở nơi nào đó.

Lúc tôi chạy tới cục cảnh sát, đồng nghiệp của anh ấy đã đợi tôi sẵn bên ngoài.

Nói cho tôi biết, th* th/ể của anh cũng không còn, chỉ có một đôi khuyên tai thỏ nhồi bông, có vẻ đã đặt đó từ rất lâu rồi.

Tôi thích thỏ nhất.

Đồng nghiệp của anh ấy lại đưa cho tôi một cái phù hiệu cảnh sát.

Hai thứ này, chính là toàn bộ những gì anh ấy để lại.

Anh ấy không còn người thân, thế nên tất cả mọi thứ của anh đều để lại cho tôi.

Không cần nói cũng biết đoạn thời gian đó tôi đ/au như đ/ứt từng khúc ruột.

Tôi từ 48 cân sụt xuống còn 35 cân, cả người mảnh khảnh da bọc xươ/ng.

Sau đó, dưới sự khổ sở van nài của ba mẹ, tôi mới dần dần khôi phục sinh hoạt bình thường.

Còn về Tống Thừa Thanh,

Nói yêu nhiều như nào, tôi cũng không biết.

Chỉ biết là khi hắn xuất hiện, là khi tôi đ/au khổ nhất, giúp đỡ tôi đã được năm năm.

Dù tôi có lạnh lùng thế nào, x/ấu tính đến đâu, hắn chưa bao giờ tỏ ra thiếu kiên nhẫn dù chỉ một chút.

Hắn có một gia đình hạnh phúc, hòa nhã, dần dần xoa dịu mọi nỗi đ/au trong tôi.

Ba mẹ tôi rất hài lòng với hắn.

Tuy rằng ba mẹ hắn không hẳn là thích tôi, nhưng vì con trai họ thích, nên họ cũng rất tôn trọng tôi.

Nhưng nỗi đ/au đó có thực đã được xoa dịu hay không, chỉ có mình tôi biết.

Hay chỉ là bị vùi lấp nơi sâu thẳm của đáy lòng, không thấy ánh mặt trời, từ từ th/ối r/ữa.

Lương Viễn An qu/a đ/ời được ba năm, tôi chấp nhận yêu đương với Tống Thừa Thanh.

Hắn vẫn đối xử rất tốt với tôi, khi đưa tôi đi du lịch năm nay, anh ấy đã cầu hôn tôi ở miếu nhân duyên.

Tôi đồng ý rồi, thế nên mới có buổi lễ cưới ngày hôm nay.

Danh sách chương

5 chương
21/11/2024 17:15
0
21/11/2024 17:14
0
21/11/2024 17:13
0
21/11/2024 17:13
0
21/11/2024 17:12
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận