7.
Chiều hôm đó, quán bar nhỏ vẫn chưa mở cửa, trong tiệm chỉ có ba người chúng tôi.
Tôi không chần chừ mà túm ch/ặt lấy cổ Lâm Nhuyễn Nhuyễn: “Rốt cuộc cô là ai?”
Lâm Nhuyễn Nhuyễn lại bắt đầu khóc, điều đó khiến tôi bực mình: “Đồ trà xanh, cô có thể ngừng khóc được không? Hôm nay không nói ra cô là ai, rốt cuộc đã làm cách nào để đưa tôi tới đây, tôi sẽ gi*t cô. Cô cũng biết đây là tiểu thuyết tổng tài, chỗ này chuyện pháp luật chẳng cần bàn đến.”
“Tôi không biết anh đang nói gì…”
Lâm Nhuyễn Nhuyễn đỏ bừng mặt, dần chuyển sang tím tái.
Nam Cung Dục bên cạnh trông có vẻ sốc.
Trong một khoảnh khắc, tôi không biết cậu ta nghĩ gì, nhưng tôi chắc rằng sự khao khát trở về của tôi đã khiến cậu ta thấy tôi là một kẻ rất bạc tình.
“Tôi là gay trước khi xuyên không, xuyên vào đây rồi vẫn là gay. Nam chính đã ngủ với tôi, vậy mà cô còn muốn tôi đi theo cốt truyện. Cô giả làm Thẩm Minh Ngọc, thậm chí biết cả bản thảo của Thẩm Minh Ngọc. Tôi tối nay chỉ cần hỏi thật là sẽ biết cô là ai thôi.”
Dù vậy, Lâm Nhuyễn Nhuyễn vẫn không chịu mở miệng.
Tôi buông cô ta ra: “Ch*t ngay thế chẳng có gì hay, tôi sẽ bẻ từng ngón tay của cô, rồi cho cô trải nghiệm cảm giác bị súc dạ dày bằng axit, thế nào?”
Cô ta ngồi bệt xuống đất, dường như không tin rằng tôi có thể ra tay tà/n nh/ẫn đến vậy.
Cho đến khi tôi chà mạnh lên một ngón tay của cô ta.
“Á, tôi nói!” Cô ta đ/au đớn hét lên: “Tôi là Lâm Tuyết Nhược, tôi thích anh, nhưng sau khi đến đây tôi cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra. Á!”
“Ra ngoài bằng cách nào?” Tôi nhấc chân lên.
“Kết hôn với tôi.” Cô ta nói.
“Kết hôn khi nào?” Tôi hỏi.
“Thẩm Minh Chương!” Nam Cung Dục hét lên.
Tôi nắm ch/ặt tay, r/un r/ẩy, không nói nên lời.
Tôi đã ích kỷ đòi hỏi mọi thứ, chưa bao giờ xem Nam Cung Dục là một người ngang hàng với mình.
Tôi nghĩ cậu ta chỉ là một nhân vật trong sách, mà quên mất rằng mỗi linh h/ồn đều có sức nặng riêng.
Tình cảm tôi dành cho Nam Cung Dục là thật, nhưng khao khát rời khỏi đây cũng là thật.
Tôi chọn điều thứ hai và tìm cho mình một lý do hợp lý.
“Ở đây, đến cái tên trên chứng minh nhân dân của tôi cũng là Triệu Bằng, không phải Thẩm Minh Chương. Ở đây, tôi là Triệu Bằng, kẻ định quấy rối cậu!”
Nam Cung Dục bước tới ôm lấy tôi: “Nếu anh kết hôn với cô ấy rồi vẫn không đi được, liệu anh có thể ly hôn với cô ấy rồi ở bên tôi không?”
Tôi đột nhiên rơi nước mắt.
Sự bao dung của cậu ta dành cho tôi lớn hơn rất nhiều so với những gì tôi dành cho cậu ta.
Tôi quả thực là một kẻ tồi tệ.
Triệu Bằng đã làm tổn thương cậu ta về thể x/á/c, còn tôi là kẻ làm tổn thương tinh thần.
Xét cho cùng, chúng tôi vốn dĩ chẳng khác gì nhau.
“Được.” Tôi đáp.
Nhưng Lâm Nhuyễn Nhuyễn không hề lừa tôi.
Có lẽ cô ta cũng muốn quay về, và sợ rằng nếu không sẽ bị tôi gi*t ch*t.
Sự c/ăm h/ận của tôi đối với cô ta là thật.
Chúng tôi kết hôn.
Chẳng ai tin tưởng cuộc hôn nhân này sẽ bền vững, nhưng chúng tôi vẫn giống như một cặp tình nhân tốt đẹp hoàn thành mọi nghi lễ, cho đến khi MC hô lớn yêu cầu chúng tôi hôn nhau.
Phía dưới im phăng phắc.
Không ai quan tâm.
Khi tôi và Lâm Nhuyễn Nhuyễn nằm cùng trên một chiếc giường, tôi đã mất ngủ.
“Cô chơi với Thẩm Minh Ngọc mà chưa từng nghe em ấy nói rằng tôi là gay sao?”
Lâm Nhuyễn Nhuyễn nghẹn ngào: “Có nói. Nhưng tôi không tin.”
“Cô đúng là có bệ/nh.”
“Anh cũng chẳng tốt đẹp gì hơn tôi. Ít nhất tôi còn có thể quay về. Nam Cung Dục thì không.”
“Tôi không đ/á/nh phụ nữ, nhưng chọc vào tôi rồi thì vẫn có thể ăn đò/n đấy.”
“Sao anh phát hiện ra tôi?” Lâm Nhuyễn Nhuyễn lại hỏi.
“Thẩm Minh Ngọc chưa bao giờ gọi tôi là anh trai, cũng sẽ không bao giờ bảo tôi đi tán tỉnh phụ nữ.”
Bốn giờ sáng, tôi ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh dậy, tôi đã ở nhà.
Thẩm Minh Ngọc ngồi bên giường tôi, thấy tôi tỉnh liền nhào vào ôm tôi khóc nức nở: “Em không biết, thật sự không biết sao lại thành thế này.”
“Đừng có khóc như đưa tang nữa.” Tôi lầm bầm.
“Có một Cục Quản lý Sự cố Kỳ lạ đã xử lý vụ này, Lâm Tuyết Nhược đã bị đưa vào đồn cảnh sát để điều tra.” Em ấy vừa khóc vừa kể.
“Còn có cả chỗ đó à?”
“Người ta nói, đợi anh quay lại thì đưa anh đi đăng ký lưu trữ hồ sơ. Khoảng ba ngày nữa, chúng ta sẽ không còn nhớ mấy chuyện lộn xộn này đâu. Xuyên không thành Triệu Bằng khổ cho anh quá rồi, hu hu hu.”
Thẩm Minh Ngọc đưa tôi đi đăng ký lưu trữ hồ sơ.
Quả nhiên, ký ức về Nam Cung Dục của tôi bắt đầu mờ dần.
Nhưng đến ngày thứ ba, tôi vẫn chưa quên được cậu ta.
Tôi không nói với Minh Ngọc, vì em ấy đã hoàn toàn không còn nhớ gì về chuyện đó, thậm chí còn định kể lại bản thảo cho tôi nghe.
Tôi từ chối.
Nhưng em ấy vẫn nói: “Nghe này, về sau thì Triệu Bằng và Lâm Nhuyễn Nhuyễn kết hôn giả, còn khi Nam Cung Dục biết chuyện…”
“Cái kết là gì?” Tôi ngắt lời, hỏi.
“Cái kết? Em chưa nghĩ ra, dù sao thì cũng là truyện ngược lâu rồi, giờ em muốn sửa lại thành truyện đam mỹ thuần ái mà.”
“Vậy khi nào nghĩ ra thì nhớ kể cho anh đấy.” Tôi lại từ chối.
Bình luận
Bình luận Facebook