14.
Ngày hôm sau.
Ngay bên cạnh nhà máy rư/ợu là trường đua ngựa.
Đoàn Văn Dã bị bạn bè của anh gọi đi hết lần này đến lần khác.
Tôi cũng đẩy nhẹ cánh tay anh ra.
"Anh đi đi, không cần lo lắng cho em."
Đoàn Văn Dã kéo tôi từ trong chăn, ôm vào lòng mình.
"Em không muốn đi sao?"
Đôi mắt còn mơ màng của tôi lập tức mở to.
Tôi lạnh lùng nhìn anh, giọng điệu chất vấn:
"Anh nghĩ trạng thái của em bây giờ có thể cưỡi ngựa được à?"
Thủ phạm gây ra tất cả nhưng chẳng hề cảm thấy áy náy, rồi giọng điệu vẫn không đứng đắn chút nào.
"Em không hài lòng sao?"
Tôi gật đầu với vẻ nghiêm túc.
Có vẻ như anh đang chờ câu trả lời này, giọng điệu hờ hững tiếp lời:
"Được, vậy lần sau đến lượt em."
Tôi ngớ người, mơ hồ "Hả?" một tiếng.
Lượt của em? Là gì cơ?
Đoàn Văn Dã cầm áo khoác đi ra ngoài, vừa bước đi vừa nói:
"Lần sau em ngồi lên, tự mình kiểm soát."
Ngay khi vừa nói xong, anh ấy khép ngay cánh cửa lại.
Anh rất giỏi trong trong việc né tránh sự tức gi/ận của tôi.
Bình luận
Bình luận Facebook