Để có thể thân thiết hơn với Hà Dĩ Xuyên.
Tôi đã chỉnh sửa luận văn từ đầu đến cuối nhiều lần trước khi nộp.
Còn tham khảo rất nhiều bài nghiên c/ứu xuất sắc.
Sau khi nộp bài, tôi yên tâm cày game suốt đêm.
Hôm sau, trong văn phòng Hà Dĩ Xuyên.
Hà Dĩ Xuyên lật giở luận văn: "Lần này em làm khá đấy, tiến bộ lắm."
Tôi mừng rỡ, vội nịnh nọt: "Tất cả là nhờ sự hướng dẫn tận tình của thầy!"
"Nhưng mà..."
Vẫn còn nhưng?
Tim tôi đ/ập thình thịch.
"Nhưng em chép khá nhiều đấy."
Thầy ngẩng lên liếc tôi, tôi cúi gằm mặt xuống.
"Em chép nguyên si luận văn tốt nghiệp đại học của tôi."
Cái gì?!
Mắt tôi trợn tròn.
Trời ơi, tôi đã không để ý tác giả của tài liệu tham khảo.
Ng/u ngốc đến mức này thì đúng là đ/ộc nhất vô nhị, tôi muốn ch*t ngay lập tức.
Hà Dĩ Xuyên đ/au khổ bịt mặt, lẩm bẩm: "Thôi được rồi, tự mình chọn sinh viên thì tự mình chịu."
Tôi sắp khóc: "Thầy ơi, cho em thêm một cơ hội cuối cùng đi mà."
"Lần này em sẽ chủ động nhờ sư huynh Lăng Thu hướng dẫn, thầy tin em đi."
Lúc này, đôi mắt tôi ngời lên hai chữ "thành khẩn".
"Không cần làm phiền Lăng Thu nữa, tôi sẽ trực tiếp hướng dẫn em."
"Đúng dịp sắp nghỉ đông, em theo tôi đến bệ/nh viện Giang Nhất vừa thực tập vừa học."
Tôi gật đầu như bổ củi: "Chỉ cần thầy không bỏ rơi em, làm gì em cũng chịu."
Nghe vậy, Hà Dĩ Xuyên thở dài: "Giá mà em dành năng lượng chơi game cho việc học thì tốt biết mấy."
Tôi lí nhí: "Nhưng em chơi game cũng dở tệ mà."
Người đẹp trai... đứng hình.
Bình luận
Bình luận Facebook