Dạo này tôi thường xuyên mất tập trung.
Trong lúc đang mơ màng làm thí nghiệm, Quý Văn Thanh bên cạnh vội kéo tay áo tôi, "Thầy ơi?"
"À, xin lỗi."
Cậu ấy đảo mắt nhìn tôi một hồi rồi mới quay đi, "Dữ liệu thí nghiệm này có vấn đề gì không ạ?"
Tôi cúi xuống xem, khoảng cách gần đến mức khiến biểu cảm của cậu ấy hơi khác thường.
"Ừ, ngày mai làm lại thí nghiệm đối chứng nhé."
Quý Văn Thanh gật đầu, do dự một lát rồi hỏi: "Thầy dùng sữa tắm hiệu gì vậy ạ? Mùi rất dễ chịu."
"Để tôi về xem nhãn hiệu. Bình thường tôi cũng dùng loại này mà, sao hôm nay em lại hỏi?"
"Hôm nay em mới ngửi thấy mùi sữa tắm, còn trước kia..."
Cậu ấy ngập ngừng không nói hết.
Tôi chợt nhớ ra, bình thường trên người tôi hẳn phải nồng nặc mùi pheromone của Lộ Kỳ Bạch.
Cùng là Alpha, pheromone của Quý Văn Thanh và Lộ Kỳ Bạch đối kháng nhau, chẳng trách lúc nào cậu ấy cũng đứng cách xa tôi.
Đang nói chuyện thì Đồng Đồng hớt hải chạy vào, thở hổ/n h/ển: "Thầy ơi! Có thông báo khẩn, ngày mai bên phía Vọng An sẽ đến nghe báo cáo tiến độ thí nghiệm ạ!"
Đó là công ty của Lộ Kỳ Bạch.
Phòng thí nghiệm và kinh phí hiện tại của chúng tôi đều do hắn tài trợ.
Trước đây tôi từng khuyên can: "Thời gian thí nghiệm của em rất dài, tỷ suất hoàn vốn cũng không cao."
Hắn chỉ ôm ch/ặt tôi vào lòng: "Anh muốn tiêu tiền cho em."
"Cũng muốn được gặp em nơi công sở."
"Bảo bối, anh yêu em nhất trên đời."
Tình yêu là thế, hoặc có lẽ Lộ Kỳ Bạch là thế, khi ngọt ngào thì như lửa đ/ốt dầu sôi, khiến người ta tin chắc mình được yêu thương thật lòng.
Tôi gật đầu: "Đồng Đồng chuẩn bị đi, ngày mai em đảm nhận phần báo cáo."
Đồng Đồng tròn mắt kinh ngạc: "Thầy nói thật ạ?"
"Thật đấy. Chuẩn bị kỹ vào, đừng để tôi thất vọng."
"Cảm ơn thầy!"
Cậu ấy vội quay người chạy đi.
Quý Văn Thanh đứng bên cạnh lặng thinh.
Tôi suy nghĩ hồi lâu rồi giải thích: "Đồng Đồng rất khó khăn. Tạo điều kiện để em ấy học hỏi sẽ giúp ích cho tương lai sau này."
Là Omega, lại xuất thân nghèo khó, bố mẹ Đồng Đồng từng không muốn cho Đồng Đồng đi học tiếp.
Đồng Đồng phải tự giành học bổng, đi làm thêm mới theo đuổi được con đường học vấn.
Quý Văn Thanh nghe xong liền mỉm cười: "Thầy đối xử tốt với mọi người như thế, em hiểu tấm lòng của thầy mà."
Chương 17.
Chương 13
Chương 45
Chương 19
Chương 16
Chương 15
Chương 20
Chương 15
Bình luận
Bình luận Facebook