Khi mở cửa phòng, nụ cười trên mặt Hạ Thời Diễn tuy vẫn hiện hữu nhưng ánh mắt đã lộ rõ vẻ bực dọc.
"Chúc... thư ký... đây là phòng cô đặt?"
Tôi đỏ mặt nhìn những vật dụng trong phòng: giường nước, rèm voan mỏng, đèn mood, ghế lơ lửng...
Vội lắc đầu như chong chóng, tôi lật giở thông tin đặt phòng. Đúng là phòng giường đôi mà. Nhưng khoan đã, chữ "dành cho cặp đôi" sao có thể in nhỏ xíu thế kia được?
Lúc đặt phòng gấp gáp, thấy có phòng giường đôi là vội vàng chọn ngay, nào ngờ lại xảy ra chuyện này. Sợ Hạ Thời Diễn đổi ý không tăng lương, tôi lắp bắp giải thích để minh oan.
Giờ mới hiểu tại sao tiếp tân lại nhìn mình với ánh mắt đầy ẩn ý. Tôi chỉ muốn chui xuống đất cho xong.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Không biết có phải do nhiệt độ phòng tăng cao không, hắn tháo cà vạt, kéo lỏng cổ áo. Tôi vội quay mặt đi.
"Tổng... tổng cứ nghỉ ngơi trước, em... em ra xin thêm chăn!"
Nhìn bóng lưng tôi chạy toán lo/ạn, khóe môi Hạ Thời Diễn khẽ nhếch lên.
Ở ngoài hành lang, tôi câu giờ đủ kiểu. Nói không ngoa, có tờ giấy là tôi vẽ được sơ đồ khách sạn ngay. Đợi đến lúc đêm khuya, tôi mới nhập mật mã rón rén vào phòng.
May sao Hạ Thời Diễn đã ngủ say trên giường. Tôi trải đệm, vệ sinh qua loa rồi chui vào chăn. Có lẽ vì căng thẳng cả ngày, tôi thiếp đi nhanh hơn mọi khi.
Trong tiếng thở đều đều...
"Chúc thư ký?"
"Chúc Mộng?"
Gọi vài tiếng không thấy động tĩnh, bóng đen trên giường từ từ di chuyển.
Bình luận
Bình luận Facebook