Vào đúng hôm sau.
Đứa bé bị lên tấm ván làm thớt.
Bà rắc đầy hương và gạo nếp xuống nền đất.
Chính phòng, đen lớn to sừng sững.
Đó chính là thùng tử tôn.
Đứa trẻ linh cảm điều gì, khóc ngằn ngừng.
Bà thản nhiên nói: "Nghi thức có thể bắt đầu rồi."
Mẹ tôi d/ao ch/ém xuống, nhát đ/ứt lìa tay phải đứa bé gái.
Tim tôi lại, đành nhìn tiếp.
Tiếng khóc x/é óc vang lên, khí ngập m/áu tanh.
Chẳng mấy chốc, tứ chi đứa bé đều bị ch/ặt đ/ứt.
Nhưng thay, nó vẫn còn thóp thở.
Bà tấm vải trắng lên mặt đứa trẻ.
Rồi họ ném gái tôi vào vò.
Đúng nắp đóng sập, tôi thấy đứa bé đang hấp hối bỗng mở mắt.
Nó...đang cười.
Bà niêm phong vò, dán lên đó lá vàng.
Kỳ thay, lá cứ dính rồi lại rơi.
Mãi đến lần thứ mười mấy mới dán được.
Bà sai anh tôi ch/ôn sau núi.
Chuyện quái đản đã xảy ra.
Anh tôi dốc hết sức bình sinh vẫn nhấc nổi vò.
Vốn là thanh niên lực lưỡng nhất làng.
Chiếc chỉ đứa con gái anh đáng lẽ chẳng nặng nhọc gì.
Mẹ tôi vội phụ.
Nhưng hai sức vẫn lay động vò.
Bỗng tôi nghe vẳng tiếng khóc thút từ trong vọng ra.
Cùng với tiếng cào cấu sột soạt.
Bình luận
Bình luận Facebook