3.
Tôi quay đầu nhìn về phía anh.
"Một đồ ngốc thôi, đừng để bụng." Sắc mặt anh thờ ơ, như thể người mà anh đang nói đến không phải là em gái ruột cùng huyết thống với anh.
"Đương nhiên." Tôi có đủ tự tin nói ra hai chữ này, Tần gia, sẽ không vì một đứa con gái ruột xuất hiện nửa chừng mà từ bỏ tôi, người thừa kế đã vất vả đào tạo nhiều năm.
“Kiều Dương, đi với ta.” Ông nội đứng dậy khỏi ghế sofa, đẩy người đang đỡ mình ra, quay đầu lại nhìn tôi.
“Vâng, thưa ông.” Tôi gật đầu rồi theo đó đi lên đỡ ông.
Đêm đó, đèn trong phòng làm việc sáng rất lâu, mọi người đều biết địa vị trong gia đình sẽ chẳng có gì thay đổi nhiều.
Sự xuất hiện của Tống Nguyệt không gây ra bất kỳ sóng gió nào. Mặc dù Tần gia đã thừa nhận danh tính của cô nhưng đối với tôi không có bất kì ảnh hưởng gì.
Tôi vẫn là người thừa kế được xem trọng nhất của Tần gia, quyền lực rất mạnh.
Tuy nhiên, cô ấy vẫn có một chút bản lĩnh, tình cảm của người ở Tần gia rất lãnh đạm, luôn ủng hộ lợi ích và giá trị, tình cảm đối với họ mà nói chỉ là hương liệu trong thời gian rảnh rỗi của họ mà thôi, nhưng vào khoảng thời gian mà cô quay về, lại có thể thường xuyên khiến mẹ Tần mỉm cười.
Cô ở trước mặt người thân nũng nịu và cư xử đúng mực, quả thực được yêu thích hơn tôi rất nhiều.
Có vẻ như ngoại trừ mâu thuẫn ngày đầu trở về, sau đó cô luôn biểu hiện rất an phận, xét thấy cô ngoan ngoãn nên nhà họ Tần đã đối xử hòa hoãn với cô hơn rất nhiều.
Cho đến sáng sớm hôm đó, động tĩnh ở cầu thang đã đ/á/nh thức mọi người trong Tần gia.
Cô gái váy trắng nằm trên những mảnh vỡ của chiếc bình ở đầu cầu thang với vẻ mặt đ/au đ/ớn, dưới người tràn ra m//áu t/ươi, mà tôi đứng trên cầu thang từ trên cao nhìn xuống, mặt vô cảm nhìn cô ấy…
Bình luận
Bình luận Facebook