H/ồn m/a không có thực thể, nhưng đ/è lên ng/ười tôi nặng tựa nghìn cân, vòng qua cổ tôi siết ch/ặt lấy. Hơi lạnh từ lòng bàn chân bò dọc xươ/ng sống lên tận ót, từng lớp da gà nổi lên khắp cơ thể.
Nó áp sát vào vành tai tôi, giọng nệu rệu như tiếng gió lùa qua kẽ m/ộ:
"Giúp tôi gi*t Vương Hổ."
Vương Hổ là tên bố tôi. Tôi lắc đầu như chong chóng, hai tay chắp lại lẩm bẩm niệm Phật. Ai dại gì nghe lời con m/a vô danh mà gi*t chính cha mình?
Bố tôi là trụ cột gia đình, kẻ hung dữ nhất, một con hổ dữ tợn. Ngay cả khi hắn đ/á/nh tôi thập tử nhất sinh, tôi cũng chẳng dám ho he nửa lời. Hắn là bầu trời của cả nhà, dù có thủng lỗ chăng nữa, vẫn mãi là trời.
So với m/a, tôi sợ bố hơn gấp bội.
"Mẹ cô gần đây càng lúc càng ít tỉnh táo, tính khí thất thường như thể hóa thành người khác."
"Tất cả bắt đầu từ năm nay."
Tôi ngừng niệm kinh. Nó nói đúng. Mẹ tôi năm nay đột nhiên lâm trọng bệ/nh, sau khi khỏi ốm tính nết đổi khác hẳn, dễ nổi đi/ên như đúc khuôn từ bố. Những lúc tỉnh táo, bà lại khóc lóc thảm thiết, trở về hình hài yếu đuối ngày xưa.
"Bà ấy bị q/uỷ ám đấy."
Con m/a nam thì thào dụ dỗ.
"Tôi có thể giúp cô trừ khử con q/uỷ dữ đang đeo bám mẹ cô."
Bình luận
Bình luận Facebook