Trong phòng chứa x/á/c dường như xuất hiện một cơn gió vô hình, tôi nghiêng đầu nhìn về phía ba nén hương kia thì phát hiện có hai nén hương ch/áy cực kỳ nhanh.
Lòng tôi trũng xuống.
Người sợ ba dài hai ngắn, hương sợ hai ngắn một dài.
Nếu như xuất hiện tình trạng thế này, theo lời sư phụ nói thì bất kể th* th/ể như thế nào cũng phải dừng tay ngay lập tức.
Nhưng tôi nghĩ ngợi rồi lại tăng nhanh động tác trên tay.
Trước khi hương tắt thì tôi vẫn còn thời gian.
Nén hương ch/áy càng lúc càng nhanh.
Song động tác trên tay tôi cũng nhanh đến mức chỉ thấy bóng lướt qua.
Theo mũi kim cuối cùng hạ xuống, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Còn nén hương lúc đầu ch/áy rất nhanh ấy cũng dần chậm lại.
Vừa rồi th* th/ể vẫn còn vô cùng đ/áng s/ợ, lúc này lại giống như chỉ đang say giấc nồng.
Nếu như không nhìn kỹ chắc chắn sẽ không tài nào phát hiện ra những vết kim và mấu chỉ trên da được.
Trong mắt tôi hiện ra vô số hình ảnh, đó là ký ức lúc còn sống của th* th/ể nữ này.
Cũng không biết vì sao mà tôi có thể thấy được những điều đã trải qua trong đời của những th* th/ể được tôi vá x/á/c.
Đây cũng là một thú vui bé nhỏ của thợ vá x/á/c tôi đây.
Quan sát cuộc đời của người khác dường như cũng là một loại cảm giác thú vị.
Thế nhưng lần này, dường như có chút khác biệt.
Tôi cất một vài món đồ vào trong túi, sau đó bước ra khỏi phòng chứa x/á/c, tìm được Tần Mặc Nhiễm vẫn đang đợi trong cục cảnh sát.
"Vốn dĩ từ trước đến nay tôi không bao giờ hỏi quá khứ của th* th/ể nhưng hiện giờ tôi muốn hỏi cô, vì sao n/ội tạ/ng của th* th/ể này lại là... n/ội tạ/ng của lợn?"
Bình luận
Bình luận Facebook