Khi chúng tôi trở lại ngôi gạch đỏ làng thì trời tối hẳn.
Những chiếc đèn huỳnh quang trên trần nhấp nháy, đèn mờ ảo, vài đống rơm vứt góc, giữa phòng đặt chiếc bàn vuông, trên bàn bày đĩa bánh hấp, bầu còn thêm 2 đĩa thức ăn.
Thấy chúng tôi nhà, chủ Hầu đóng lại, chỉ đống rơm.
"Ăn đi, ăn xong thì ngủ ở đây."
Làm việc cả ngày, những người khác cũng mệt mỏi, Đạt Ca lao lên bàn trước tiên, lấy bánh bắt đầu ăn ngấu nghiến, nhóm đại lão cũng chỉ có tôi và Giang Ngôn đứng chảy nước miếng.
Ông chủ Hầu nghi ngờ nhìn chúng tôi: “Sao hai người không ăn?”
Giang Ngôn đầu: "Tôi không đói."
Anh ta vừa dứt lời, bụng ra kêu lớn.
Tôi tay: “Ôi, giả bộ cái gì, bánh này có vấn rồi, chúng tôi không ăn đâu!”
Ông chủ Hầu sửng sốt, đột ngẩng đầu lên cười hả.
"Ha ha, quả Kiều đại tôi không thể được nhưng đáng tiếc hiện quá muộn.”
Nói xong, hắn tay, Đạt ca và nhóm đại lão ăn xong bánh ôm cổ, trợn mắt ngồi sụp xuống đất. Cánh bị đẩy ra, đám đàn cao lớn mặc âu phục, đi da, tay cầm d/ao và gậy bước vào.
"Kiều đại nếu ra [Thanh Kinh] tôi sẽ tha cho mạng.”
Trong tôi nhất gi/ật [Thanh Kinh] quyển của Công" cuối Hán, tác thủy điển đầu lịch sử Trung Hoa. Phiên bản lưu hành hiện nay chỉ có 400 m, nhưng rất ít người cuốn sách hoàn chỉnh thực có 4.000 và luôn nằm tay Kiều gia chúng tôi.
“Những vật như vậy tôi lại cho Chính phủ rồi, các người viện tàng mà lấy đi.”
Thấy tôi không sợ, chủ Hầu gi/ận, vẫy tay cái, mấy lớn cầm d/ao và gậy lao phía chúng tôi. Tôi vội vàng trốn Giang Ngôn, vươn hét lên: "Đóng cửa! chó!"
Giang Ngôn: "Hả?"
Vừa dứt lời, ngoài truyền thanh như có người dùng móng tay cánh khiến người ta dựng tóc gáy.
Một cơn mạnh qua khe cửa, kèm theo mùi hôi thối nồng nặc, chủ Hầu đứng ở gần thiếu chút nữa thì nôn ra.
"C/on m/ẹ nó, ai ở ngoài?"
Bình luận
Bình luận Facebook