Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Đáng lẽ cha tôi phải cung kính dâng người lên bằng cả hai tay, bởi lẽ nhà tôi đang cầu cạnh người ta.
Thế mà tập đoàn Thẩm thị lại phá lệ đồng ý câu nịnh nọt "nếu ngài thuận tiện hãy tự đến chọn" của cha tôi.
Thế là buổi sáng tuyết đầu mùa này, em trai kế tôi mải mê lựa áo trong tủ đồ riêng.
Em gái kế tôi thì trang điểm cầu kỳ trong phòng make-up riêng.
Tôi chống cằm đẩy xe lăn dựa cửa sổ thẫn thờ.
Họ vội vã đi ngang qua tôi, ai nấy đều liếc nhìn tôi bằng ánh mắt gh/ét bỏ, dù là lộ liễu hay kín đáo - tất cả đều cho rằng tôi vướng chân.
Người sắp đến nhà hôm nay là đại thiếu gia của tập đoàn Thẩm thị.
Khoảng nửa năm trước, công việc kinh doanh của cha tôi xuống dốc.
Vật lộn mãi vẫn không khởi sắc, thậm chí còn có nguy cơ sụp đổ.
Đúng lúc đó, qua nhiều mối qu/an h/ệ, ông mới tiếp cận được tập đoàn Thẩm thị.
Nhưng kết nối cũng vô ích, bởi đối phương chẳng thiếu thứ gì, chúng tôi không có giá trị lợi dụng.
Mà chúng tôi cũng chẳng có qu/an h/ệ thân thích gì với họ, đương nhiên không thể dùng tình cảm để đổi lấy sự giúp đỡ.
Cha tôi đã hết cách, đành liều mạng đưa ra đề nghị liên hôn, không ngờ đối phương lại đồng ý.
"Không dám suy đoán." Hôm đó tôi nghe cha nói trong phòng sách, "Không biết Thẩm thiếu gia thích đứa nào nhà tôi."
"Hoặc nếu Thẩm thiếu gia không chê, tiện thể có thể đến nhà dùng bữa cơm đạm bạc rồi đưa ra quyết định."
Câu này thực ra chỉ là nói cho có.
Ai cũng hiểu cái gọi là liên hôn lúc này chỉ là đem người đến cho nhà họ Thẩm tiêu khiển, chẳng có hôn nhân thực sự.
Vậy mà trong cuộc điện thoại đó, vị thiếu gia nhà họ Thẩm lại chấp nhận lời mời.
Chương 13
Chương 12
Chương 12
Chương 6
Chương 8
Chương 6
Chương 7
Chương 9
Bình luận
Bình luận Facebook